Lãnh Yên liên tục lắc đầu, kiên quyết nói: “Không thể nào, tiểu sư huynh nhất định là đã nhầm lẫn ở đâu đó.”
Lời này thật sự quá hoang đường. Sư tôn đã cứu mạng nàng, lại tận tâm dạy dỗ nàng suốt mười năm. Nàng làm sao có thể nghi ngờ người? Huống hồ thân xác phàm trần của nàng có gì đáng để mưu đồ?
Cơ Ngọc Kinh dĩ nhiên hiểu rất rõ vị trí của Tạ Hào trong lòng nàng quan trọng đến mức nào. Không thể chỉ dựa vào một đóa tà hoa và một dòng chú giải mà khiến nàng tin tưởng. Hắn vừa tức giận vừa lo lắng: “Ta đã kiểm tra tất cả dược liệu mà y lư gửi đến Chiêu Dao Cung của các ngươi suốt những năm qua. Trong đó có vài vị linh dược nếu tách ra thì đều là những thứ bổ khí dưỡng linh, nhưng nếu hòa vào nhau thì chỉ khiến kinh mạch của ngươi ngày càng suy yếu. Ngươi thử nghĩ xem, cơ thể của ngươi mấy năm nay là tốt lên hay xấu đi, ngươi không cảm nhận được sao?”
Lãnh Yên vẫn lắc đầu, nhưng những lời của Cơ Ngọc Kinh như một mũi kim đâm thẳng vào lòng nàng, khơi dậy nỗi bất an và sợ hãi... có lẽ nơi đó vốn đã tồn tại một kẽ hở.
Nàng muốn phản bác, nhưng không thể phủ nhận. Lúc mới đến Trọng Huyền, cơ thể nàng không đến mức yếu ớt như bây giờ. Nhưng những năm gần đây nàng ngày càng suy nhược, dù vậy, nàng chưa từng nghi ngờ đan dược mà sư tôn tự tay luyện cho nàng có vấn đề, còn thường xuyên tự trách vì cơ thể mình không tốt.
Cơ Ngọc Kinh thấy sắc mặt nàng cuối cùng cũng có chút dao động, liền hạ giọng: “Những chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát, tóm lại ngươi phải tin ta, ta sẽ không hại ngươi.”
Lãnh Yên lắc đầu. Dù tiểu sư huynh có nói đúng, nàng tin rằng sư tôn làm vậy chắc chắn phải có lý do. Nàng không tin người muốn hại nàng, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.
Người đã cùng nàng ngày ngày sớm tối bên nhau, quan tâm chăm sóc nàng không ngơi suốt mười năm trời, chính là sư tôn của nàng!
Cơ Ngọc Kinh nhìn thấy ánh mắt của nàng từ mơ hồ, do dự, lại chuyển thành kiên định, trái tim hắn như rơi xuống đáy vực.
Hắn gấp gáp nói: “Ngươi chưa từng nghĩ tại sao tiên quân lại đưa ngươi từ hạ giới về tông môn, từ trước đến nay người không nhận đệ tử, vậy mà lại nhận ngươi, một phàm nhân, làm đệ tử thân truyền sao?”
Lãnh Yên không nói gì, nhưng đôi mắt của nàng như biết nói. Nàng dùng ánh mắt để hỏi hắn.
Sự thật tàn nhẫn đã lên đến đầu lưỡi, nhưng đối diện với đôi mắt ấy, cổ họng Cơ Ngọc Kinh dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Dù hắn có nói ra sự thật, liệu nàng có tin không? Một bên là sư tôn mà nàng kính trọng, ngưỡng mộ từ thuở nhỏ, một bên là đồng môn chẳng mấy thân thiết, lại thường xuyên chế giễu nàng. Nàng sẽ tin ai hơn, thật không cần phải nói.
Quả nhiên, Lãnh Yên nói: “Chắc chắn có hiểu lầm ở đây. Tiểu sư huynh hãy về trước, ngày mai ta sẽ hỏi rõ sư tôn rồi báo lại với huynh.”
Cơ Ngọc Kinh quyết tâm liều lĩnh nói: “Nếu ngươi không tin, ta sẽ dẫn ngươi đi xem một thứ, xem rồi ngươi sẽ biết ta không hề nói dối.”
Lãnh Yên vẫn còn do dự, nhưng Cơ Ngọc Kinh đã lập tức kéo nàng dậy, lôi nàng chạy ra ngoài.