Đó là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng dưới áp lực của anh trai, cậu vẫn lấy món quà này ra, đưa cho Trình Diệc.
Đông Khiểm đặt món quà vào tay Trình Diệc.
Dù ánh mắt Đông Khiểm nhìn anh ta không mấy thân thiện, nhưng trong lòng Trình Diệc vẫn rung động một chút.
Từ nhỏ đến lớn, Đông Khiểm vẫn luôn đối chọi gay gắt với anh ta, đến cả lời dễ nghe cũng chưa từng nói với anh ta một lần, cũng chưa từng tặng quà cho anh ta. Bất ngờ thế này, trong khoảng thời gian ngắn Trình Diệc còn có chút không thích ứng kịp.
Khi mở hộp ra, bên trong là một chiếc ghim cài áo.
Nó trông rất đắt tiền, được thiết kế giống một con bướm đang vỗ cánh sắp bay.
Làm Trình Diệc nghĩ đến xương bả vai xinh đẹp của Đông Khiểm.
Hồi nhỏ, Đông Khiểm từng không cẩn thận bị ngã từ trên cây xuống, làm trầy xước một mảng lớn da thịt. Vì sợ bị mắng, nên cậu không dám về nhà.
Đông Khiểm trốn trong một góc sân, giống như mèo hoang không nhà để về, chỉ có thể ngồi một chỗ liếʍ láp vết thương của bản thân.
Khi ấy, Trình Diệc đã phát hiện ra cậu.
Đó là lần đầu tiên Đông Khiểm chấp nhận sự giúp đỡ của Trình Diệc.
Trình Diệc lén vào nhà lấy hộp thuốc và đến sân nơi Đông Khiểm đang trốn. Đông Khiểm đưa lưng về phía anh ta, yên lặng cởϊ áσ khoác của mình xuống.
Cũng chính lúc ấy, ánh mắt Trình Diệc đã nhìn rõ từ đầu vai run rẩy của Đông Khiểm, xuống đến xương bả vai với đường cong xinh đẹp của cậu. Thật tinh xảo, đẹp không gì sánh nổi.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Đông Khiểm là khi cậu trốn trong bụi cỏ quan sát anh ta. Khi ấy Trình Diệc đã cảm thấy cậu xinh đẹp tốt bụng giống như tinh linh trong truyện cổ tích. Vì vậy, đến lúc hai anh em nhà họ Đông bắt đầu chán ghét tinh linh xinh đẹp, anh ta vẫn cảm thấy đứa bé kia là tồn tại có ý nghĩa nhất trên thế giới này.
Ngón tay Trình Diệc chạm vào chiếc ghim cài áo mà Đông Khiểm tặng, giống như đang chạm vào thiếu niên trong ký ức.
Khóe môi Đông Khiểm khẽ nâng lên, hỏi theo phép lịch sự: “Sao? Anh có thích không?”
Trình Diệc cũng cười ôn hòa: “Thích. Tiểu Khiểm có mắt thẩm mỹ rất tốt.”
Nghe thấy cách gọi này, Đông Khiểm lại thấy không vui, cậu nhướng mày.
Dù biết rõ nhưng Trình Diệc vẫn cố tình chọc cậu phải không.
Nhưng vì e ngại Đông Tư Nguy đang ở đây, Đông Khiểm không sửa lại lời của anh ta.
Khi mọi người chuẩn bị vào nhà, một chiếc Porsche yên lặng chạy qua cổng chính vào sân nhà họ Đông.
Một người đàn ông đeo kính râm bước xuống xe.
Anh mặc áo khoác dài màu cà phê, hai chân dài thẳng tắp, dưới kính râm là gương mặt góc cạnh anh tuấn, cúc áo trên cùng buông lơi, xắn tay áo đến khuỷu tay. Nụ cười của anh rất kiêu ngạo, cũng rất quyến rũ, mang theo nét văn nhã bại hoại.
Người này không ai khác chính là Đông Huyên, nhị thiếu gia nhà họ Đông, đồng thời là ảnh đế siêu nổi tiếng trong giới giải trí.