Đông Khiểm đặt ly rượu xuống bàn, lười biếng kéo dài giọng nói: “Được thôi, tôi sẽ chơi với anh.”
Đông Khiểm không có ý kiến gì về việc bị trói. Dù sao cũng chỉ là bị trói mà thôi, không có gì nghiêm trọng. Hơn nữa như thế cậu còn có thể cho Giang Thù nhớ một ân tình, vì vậy cười đồng ý.
Dù sao sau này cậu còn muốn bắt nạt Giang Thù một khoảng thời gian cơ mà.
Không thể không nói, quả thật vận may của Đông Khiểm rất kém. Lần đầu tiên đánh bài điểm của cậu thấp hơn điểm của Lâm Thừa rất nhiều.
Sao lại thế cơ chứ, không nhường người mới chút sao?
Đông Khiểm không bận tâm buông bài, hất cằm hỏi: “Trói ở đâu?”
Trong mắt cậu không hề có sự ảo não sau khi thua cược, chỉ có sự trong vắt đơn thuần như trẻ con. Giống như đang chơi một trò chơi thú vị, đôi mắt đào hoa của Đông Khiểm hiện lên chút vui vẻ, làm cho vẻ ngoài của cậu càng thêm quyến rũ, rõ ràng là hai loại cảm giác trái ngược nhưng lại dung hợp hoàn mỹ trên người cậu.
Lâm Thừa nuốt nước bọt, trái tim trong l*иg ngực gã điên cuồng loạn nhịp, cảm giác máu trong người như đang sôi lên. Gã phải rất cố gắng mới giữ được bình tĩnh, cầm lấy mảnh lụa đen, hít thở dồn dập nói: “Thiếu gia, mời duỗi tay ra.”
Có chơi thì có chịu, Đông Khiểm không phản kháng, nghe lời duỗi tay, lộ ra cổ tay trắng nõn dưới tay áo.
Xương cổ tay của Đông Khiểm rất tinh tế, sờ lên giống như tơ lụa thượng hạng. Yết hầu Lâm Thừa khô khốc, một lúc lâu sau mới buộc được một nút thắt xinh đẹp trên cổ tay Đông Khiểm.
Đoạn cổ tay xinh đẹp nhường ấy bị cột lại khiến cho Đông Khiểm giống như một món quà sắp bị đóng gói đưa đến cho người nào đó, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Đông Khiểm cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Lần chơi thứ hai, tay Đông Khiểm bị trói không có cách nào lấy được bài, liền nhờ Giang Thù giúp rút lá bài thứ ba tính từ bên trái.
Giang Thù rũ mắt làm theo lời cậu, đưa bài cho Đông Khiểm.
Tay Đông Khiểm đang bị trói, nhìn thấy lá bài mà Giang Thù đưa qua, bèn cười với hắn một cái, vô cùng tự nhiên dùng miệng ngậm lấy lá bài. Cánh môi của cậu nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Giang Thù, răng nhẹ nhàng cắn lấy lá bài, lại nhìn hắn một cái, sự trêu đùa trong mắt cậu thật giống như đứa trẻ con đang đùa dai.
Trong chớp mắt, trái tim Giang Thù loạn nhịp.
Lâm Thừa cũng nhanh chóng lật mặt bài, nở nụ cười.
Rõ ràng, Đông Khiểm lại thua.
Lần này cậu đến hỏi cũng không thèm, chỉ đơn giản cong cong đôi mắt nhìn về phía Lâm Thừa, ánh mắt thản nhiên, bày ra dáng vẻ tùy gã định đoạt.
Ánh sáng trong đôi mắt cậu giống như sóng gợn rì rào, câu lấy hồn phách con người, vừa dụ hoặc lại vừa nguy hiểm, làm người khác nảy sinh tâm tư muốn độc chiếm. Tâm tư tham lam này không ngừng bành trướng, muốn cho đôi mắt ấy ngoài chăm chú nhìn mình ra thì không còn lựa chọn nào khác.