Tiểu Lý thật sự vui mừng thay cho Kỷ Mính và Giang Hàn Thanh.
Bọn họ đều biết, Giang tiên sinh đối với vợ mình rất tốt.
Ngoại trừ những lúc phải đi công tác nên không có cách nào tới đây thăm Kỷ Mính, mỗi tuần Giang Hàn Thanh đều phải tới đây bốn năm lần, ai khuyên cũng không nghe.
Mỗi lần tới, ông ấy sẽ mua hoa mà Kỷ Mính thích, hoặc là mua sách tới đọc từng chữ cho bà ấy nghe.
Nếu gia đình hài hòa như vậy có thể đoàn tụ, thì thật tốt biết mấy.
Giang Hàn Thanh gật đầu.
“Nơi này giao cho tôi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Giang Hàn Thanh lấy một tấm thảm lông được làm bằng hình thức phục cổ nhạt màu, lại lấy thêm một quyển sách được làm thủ công từ trong ngăn tủ đầu giường.
Sau khi Thu Thu tiến vào, cô bé đã đứng ở bên cạnh xe lăn, ngửa đầu nhìn Kỷ Mính vẫn luôn không nhúc nhích.
Kỷ Mính rất đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt tuy không nổi bật, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy dịu dàng ôn nhu. Giờ phút này mặt mày bà ấy nhắm chặt nằm trên xe lăn, trên mặt có chút trắng bệch biểu hiện không khỏe.
Thu Thu không hề nghĩ ngợi, đặt tay thịt nhỏ trên tay mẹ, truyền tất cả linh khí trong cơ thể cho mẹ cô bé.
Linh khí không nhiều lắm, nhưng sắc mặt của Kỷ Mính đã tốt hơn lúc trước một chút.
**
Ánh mặt trời trong hoa viên của bệnh viện rất tốt.
Giang Hàn Thanh đẩy vợ đến bên ghế dài, đắp thảm lông thật cẩn thận, sau khi đứng thí nghiệm khắp nơi, xác định không có chỗ nào lọt gió nào mới bế Thu Thu lên, lại cầm lấy quyển sách kia.
Ông ấy cẩn thận lật ra trang đầu tiên, sợ làm dơ hoặc là làm nhăn trang giấy.
Sau khi mở ra, Giang Hàn Thanh giải thích:
“Đây là truyện cổ tích mà mẹ viết cho Thu Thu.”
“Truyện cổ tích?”
“Mẹ của Thu Thu là một biên kịch rất tuyệt vời. Lúc Thu Thu vẫn còn ở trong bụng mẹ, mẹ của con đã bắt đầu viết truyện cổ tích cho con, bà ấy muốn sau này sẽ đọc những truyện cổ tích này để dỗ dành Thu Thu ngủ.”
“Mẹ thật lợi hại!”
Giang Hàn Thanh cười cười: “Đúng vậy, mẹ của Thu Thu không chỉ có thể viết truyện cổ tích để dỗ dành Thu Thu ngủ, mà còn làm rất nhiều quần áo xinh đẹp cho Thu Thu, bộ quần áo Thu Thu đang mặc bây giờ chính là do mẹ vẽ đấy.”
“Mẹ của Thu Thu không chỉ biết vẽ tranh, biết viết truyện cổ tích, bà ấy còn nấu ăn rất ngon.”
“Sự thật là mười mấy năm trước, mẹ của con là người rất nhát gan, ngay cả quả trứng cũng không dám chiên, nhưng sau khi có anh cả của Thu Thu, mẹ đã bắt đầu thay đổi.”
Giang Hàn Thanh dừng một chút, ông ấy cúi đầu xoa xoa gương mặt của Thu Thu, nhẹ giọng nói:
“Ban đầu mẹ không phải là người lợi hại như vậy, mà là bởi vì có Thu Thu nên mới trở nên lợi hại như vậy.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Giang Hàn Thanh có chút khàn khàn.
“Ba ba cũng rất thích, cũng rất bội phục mẹ Thu Thu. Bởi vì… ba ba không có cách nào làm được những gì mà mẹ Thu Thu có thể làm cho các con.”
Thu Thu nghiêng đầu nhìn mẹ đang ngồi ở trên xe lăn.
Đầu nhỏ không tự chủ được mà ảo tưởng ra hình ảnh mỗi tối Kỷ Mính sẽ dỗ dành cô bé ngủ.