Tạ Kỳ Xí để Diệp Chi Tần dựa vào cạnh cửa nghỉ ngơi, còn mình thì đứng trước cửa nhà xác lấy lại bình tĩnh, bấy giờ mới kéo cửa ra.
Nhìn thấy bên trong đặt hàng loạt xác chết, thị lực tốt khiến cậu nhìn thấy trên người các xác chết đều phủ một lớp sương trắng, chướng ngại tâm lý có làm sao cũng không qua được, mặt mày cậu tái mét, quá chân thật, quá đáng sợ.
Tay Tạ Kỳ Xí cũng run nhè nhẹ, quay đầu nhìn Diệp Chi Tần: "Anh, anh đứng ở cửa canh chừng cho tôi."
Diệp Chi Tần thấy bộ dạng của cậu lúc này cũng không nói gì: "Tôi canh chừng cho cậu, đừng sợ. Cửa mở mà, có chuyện gì thì cậu chạy ra ngay."
Có người sau lưng, Tạ Kỳ Xí yên tâm hơn nhiều, lúc này mới di chuyển từng bước vào trong, mục tiêu của cậu là tìm một chiếc giường trống có thể di chuyển được.
Trong nhà xác có hai dãy giường bệnh, nhưng các giường gần cửa đều có xác chết, Tạ Kỳ Xí chỉ muốn tìm giường trống, nhưng cậu phát hiện mỗi giường đều có xác chết, không có một cái nào trống cả.
Tạ Kỳ Xí lướt sơ qua một lượt, nhìn thêm dù chỉ 0,1 giây cậu cũng cảm thấy xác chết trên giường sẽ bật dậy.
Bây giờ gặp phải một vấn đề, không có giường trống, cậu phải di chuyển một trong những xác chết xuống giường.
Nói là làm, cậu cũng không có gì phải áy náy.
Cậu nheo mắt, chắp tay trước ngực: "Ngại quá, ngại quá, làm phiền rồi, thực sự là không còn cách nào khác."
Cậu dùng sức đẩy xác chết gần cửa nhất xuống giường, sau đó nhanh chóng đẩy chiếc giường trống lao ra cửa.
Diệp Chi Tần đứng ở cửa, quả thực đang canh chừng Tạ Kỳ Xí, càng nhìn càng kinh hãi, giật cả mình.
Anh thấy sau khi Tiểu Tạ đẩy xác chết đó xuống, các xác chết khác phía sau đột nhiên đồng loạt ngồi dậy!
Diệp Chi Tần hét lớn: "Tiểu Tạ, chạy mau!"
Chuông báo động trong đầu Tạ Kỳ Xí vang lên, da đầu tê dại: "Có phải xác chết biến đổi rồi không!"
Diệp Chi Tần: "Đúng!"
Tốc độ của Tạ Kỳ Xí khá nhanh, đẩy giường chạy thẳng, đám xác chết vùng dậy xuống giường do cơ thể cứng đờ nên di chuyển rất chậm, trong thời gian ngắn muốn đuổi kịp cậu còn cần thêm thời gian.
Tạ Kỳ Xí đẩy giường ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại, vốn định khóa, nhưng khóa cửa bị hỏng.
Khốn nạn, nhà dột còn gặp mưa.
"Mau lên đây!"
Diệp Chi Tần không nói hai lời đã leo lên ngồi, người còn chưa ngồi vững đã bị Tạ Kỳ Xí đẩy giường chạy về phía hành lang phía trước.
Bánh xe giường bệnh phát ra tiếng cạch cạch cạch cạch trên hành lang yên tĩnh.
Tạ Kỳ Xí tăng tốc: "Anh nhìn đường đi."
Vừa nãy Diệp Chi Tần cũng không đứng đợi Tạ Kỳ Xí vô ích, ngoài việc canh chừng và tiếp thêm "buff thêm lòng can đảm" cho đối phương ra, anh còn tiện thể liếc nhìn biển báo chỉ dẫn.
"Cứ tiếp tục đi thẳng rồi rẽ ngoặt sẽ có một thang máy chở hàng*, chúng ta có thể dùng thang máy chở hàng đi lên!"
*Thang máy chở hàng (hay thang máy tải hàng, nâng hàng; thang máy vận chuyển hàng hóa) là loại thang máy chuyên dụng để vận chuyển hàng hóa, vật tư, thiết bị lớn mà sức người không thể di chuyển nhanh chóng được.
Họ còn chưa kịp rẽ đã nghe thấy cánh cửa hỏng của nhà xác bị đẩy ra từ bên trong, ầm ầm đập vào tường, tiếng bước chân cứng đờ giẫm lên sàn gạch men mang đến cho họ áp lực tâm lý cực lớn.
Da đầu Tạ Kỳ Xí tê dại, trò chơi này quá chân thật rồi.
Diệp Chi Tần thì bình tĩnh hơn nhiều, bị quái vật đuổi theo mới là vùng an toàn của anh, phải động não anh mới cảm thấy như từng phút từng giây đều đang lấy mạng mình.
"Sắp đến rồi."