Ly Vương bất đắc dĩ nói: “Muội thì không sao rồi, nhưng muội không sợ người trong lòng muội nghĩ nhiều à?”
Quân Thanh Tửu do dự một lát, hàng mi khẽ run: “Ta sẽ giải thích với Trần Sở.”
Trần Sở chính là người trong lòng của Quân Thanh Tửu.
Nhưng hai người vẫn chưa đính hôn.
“Được rồi! Ta không đồng ý để muội làm như vậy!”
Ly Vương cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ấy: “Chậm nhất là ngày mai! Ta nhất định sẽ bắt được tên trộm này đưa đến trước mặt muội!”
Quân Thanh Tửu lúc này mới nhận ra chi tiết quan trọng: “Hoàng huynh, vì sao huynh lại chắc chắn như vậy? Còn vì sao lại xuất hiện kịp thời ở đây?”
Ly Vương nghĩ đến đôi mắt láu cá đầy linh động của Thẩm Chi Ý.
Bỗng nhiên, hắn cong môi cười, nụ cười mang theo nét tà mị phong lưu, ngay cả lệ chí dưới đuôi mắt hoa đào cũng ánh lên niềm vui vẻ.
“Là Thẩm muội muội nói cho ta biết... May mà có nàng ấy…”
Quân Thanh Tửu nhìn vị hoàng huynh đang tự lẩm bẩm rồi cười ngây ngốc, không thể tin nổi.
Hoàng huynh vậy mà lại tương tư rồi?
Nàng ấy không nhớ trong kinh thành có vị tiểu thư nào họ Thẩm cả.
Nhưng, đây là lần đầu tiên nàng ấy thấy hoàng huynh để tâm đến một cô nương như vậy.
Quân Thanh Tửu hỏi: “Hoàng huynh nói đến muội muội nào vậy?”
Ly Vương cười nhẹ: “Chính là Thẩm Chi Ý.”
Gương mặt cao quý lạnh lùng của Quân Thanh Tửu thoáng chốc không giữ nổi nữa, đôi mắt đẹp trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:
“Thẩm Chi Ý?! Hoàng huynh bị điên rồi sao! Huynh lại dám mơ tưởng đến vị hôn thê của huynh đệ mình?!”
“Tiêu Hạc Xuyên biết chuyện này chưa?”
Quân Thanh Tửu chưa từng gặp Thẩm Chi Ý, nhưng lại nghe rất nhiều lời đồn đãi về nàng.
Ly Vương xoa cằm: “Ta không hề lén lút, ta quang minh chính đại mơ tưởng. Muội xem, ta còn bị hai huynh đệ họ đánh một trận rồi.”
Quân Thanh Tửu: “Đánh hay lắm!”
“Hoàng huynh, là Thẩm Chi Ý quyến rũ huynh sao?”
Nghe nói Thẩm Chi Ý háo sắc, rất thích nam tử tuấn tú.
Ly Vương: “Không phải! Là bởi vì ta nghe thấy được tiếng lòng của nàng ấy… Phát hiện ra nàng ấy có điểm đặc biệt, có sự đáng yêu riêng…”
Ly Vương muốn nói cho Quân Thanh Tửu biết về chuyện nghe được tiếng lòng.
Nhưng lại sợ làm nàng ấy kinh hãi.
Hắn chợt nghĩ, liệu có khả năng nào rằng Quân Thanh Tửu cũng giống như hắn, có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm muội muội không??
Không được!
Hắn phải dẫn muội muội đi gặp Thẩm Chi Ý để kiểm chứng!
Ly Vương: “Hoàng muội! Ta dẫn muội đi gặp Thẩm muội muội! Chỉ cần gặp nàng ấy, muội sẽ biết nàng ấy đặc biệt thế nào!”