“Hạc Xuyên huynh, huynh nghĩ kỹ xem, có phải rất hợp lý không…”
Ly Vương còn chưa nói xong, nắm đấm của Tiêu Hạc Xuyên đã siết chặt lại.
Hắn muốn đánh Ly Vương rồi.
Xin hỏi, thần tử đánh vương gia sẽ chịu tội gì?
Tiêu Tam lang chẳng thèm quan tâm tội gì, cứ đánh trước rồi tính sau.
Hắn lao thẳng đến, giáng một cú đấm vào ngực Ly Vương, đánh xong còn trừng mắt hung dữ cảnh cáo hắn.
“Quân Ly, ta cảnh cáo ngài, đừng có mơ tưởng đến Thẩm Chi Ý! Nếu không! Ta với ngài không xong đâu!”
Ly Vương bị đánh đến mức ngực đau nhói, mồ hôi nóng túa ra.
Tiêu Tam lang ra tay thật quá tàn nhẫn.
Ly Vương xoa ngực, chỉ tay lên trời: “Đây đâu phải ý của ta, mà là ý của ông trời đó chứ.”
Tiêu Tam lang: “Vậy thì ngài phải thất vọng rồi! Bọn ta cũng nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Ý, Thẩm Chi Ý cũng biết vận mệnh của ta và đại ca, cũng như toàn bộ năm huynh đệ nhà họ Tiêu! Hơn nữa, bọn ta còn biết trước cả ngài!!”
Tiêu Tam lang lại quả quyết nói: “Nếu thực sự có cái gọi là thiên mệnh tương thông, vậy thì đó là giữa năm huynh đệ bọn ta với Thẩm Chi Ý! Không phải ngài, kẻ ngoài cuộc này!”
Ly Vương thất vọng thở dài: “Hóa ra không chỉ có ta một mình à…”
Hắn còn tưởng rằng Thẩm Chi Ý chỉ biết vận mệnh của hắn thôi chứ.
Tiêu Tam lang còn muốn tiếp tục đánh Ly Vương, nhưng lại bị Tiêu Hạc Xuyên ngăn cản.
“Nói rõ ràng là được rồi.”
Tiêu Hạc Xuyên lại nói tiếp: “Còn một chuyện nữa cũng phải nói với Ly Vương. Về chuyện có thể nghe được tiếng lòng, mong Ly Vương đừng tiết lộ với muội của thần, cũng đừng nói ra ngoài, thần sợ nếu có quá nhiều người biết, sẽ mang đến nguy hiểm không cần thiết cho muội ấy.”
Tiếng lòng của Thẩm Chi Ý chẳng khác nào đang tiết lộ thiên cơ.
Nếu kẻ xấu biết được năng lực của nàng, nhất định sẽ tìm mọi cách đối phó nàng.
“Ta thề! Tuyệt đối không để người thứ ba biết! Nếu vi phạm, ta cả đời không ngóc đầu lên được!”
Ly Vương giơ tay lên thề độc, đôi mắt hoa đào long lanh đầy sùng bái, nhìn về phía Thẩm Chi Ý đang gặm đùi gà.
Ôi, Thẩm muội muội lợi hại quá!
Thẩm muội muội đúng là tiên tri sao!
[Ánh mắt của Ly Vương… sao lại giống hệt ánh mắt ta khi nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thế này? Chắc chắn là ta nhìn nhầm rồi!]
Thẩm Chi Ý ăn hết miếng thịt cuối cùng trên đùi gà, chưa đã thèm nên còn liếʍ cả xương.
[Đùi gà của Tiểu Hắc ngon quá, Tiểu Hắc đang ở trong tay Ly Vương, ta lấy thêm một cái chắc cũng không sao đâu nhỉ?]