Sau Khi Đám Phản Diện Độc Ác Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

Chương 25: Hu hu! Ta sai rồi! Đừng đuổi nữa

Tiêu Hạc Xuyên: “...”

Tiêu Tam lang: “...”

Được rồi!

Bọn họ lại càng không thể nói cho Ly Vương biết tiên tử trong miệng hắn chính là Thẩm Chi Ý!

Dù sao thì Ly Vương cũng đã thoát nạn, chuyện này cứ để nó qua đi.

“Tiêu Hạc Xuyên!”

“Đại ca ơi! Cứu mạng với!”

Bỗng một giọng nói vừa mang theo tiếng khóc, vừa thê thảm vang lên từ ổ chó.

Tiêu Hạc Xuyên, Tiêu Tam lang, Ly Vương đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy Thẩm Chi Ý tay cầm một cái đùi gà, chạy thục mạng về phía bọn họ.

Phía sau nàng, một con cún nhỏ mới hai tháng tuổi đang hung hăng đuổi theo, sủa om sòm.

“Gâu!”

“Gâu gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Dù không hiểu con chó nhỏ đang chửi gì, nhưng nghe giọng điệu tức giận như vậy, chắc chắn là chửi rất khó nghe.

“Hu hu! Ta sai rồi! Đừng đuổi nữa!”

Thẩm Chi Ý dốc hết sức bình sinh chạy thục mạng, ngay cả giày thêu cũng rơi mất một chiếc, hồn phách như sắp bay ra khỏi xác.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Đại phu quân ở gần ngay trước mắt.

Nàng như thể nhìn thấy cứu tinh.

Thẩm Chi Ý nhảy thẳng vào vòng tay rộng lớn của Tiêu Hạc Xuyên.

“Đại ca! Nhanh đỡ ta! Mau lên!”

Nghe thấy hai chữ “đại ca”, cả người Tiêu Hạc Xuyên run lên.

Hắn vô thức đưa tay đón lấy nàng.

Hương thơm mềm mại bất ngờ lao vào lòng khiến Tiêu Hạc Xuyên cứng đờ cả người.

Tay không biết nên đặt ở đâu, chân cũng không biết nên để thế nào.

Đây là lần đầu tiên hắn ôm một cô nương trưởng thành.

Hơn nữa trên người Thẩm Chi Ý còn có một mùi hương hoa thoang thoảng, không ngừng len lỏi vào chóp mũi hắn, khiến toàn thân Tiêu Hạc Xuyên cứng ngắc.

“Thẩm Chi Ý, muội đã làm gì mà chọc cho Tiểu Hắc đuổi theo cắn muội vậy?”

Tiểu Hắc chính là tên của con cún nhỏ.

Thẩm Chi Ý giơ cái đùi gà trong tay lên, ấm ức nói: “Ta chỉ mượn nó một cái đùi gà ăn thôi, vậy mà nó cắn mông ta, làm ta phải chạy ra khỏi ổ chó.”

Tiêu Hạc Xuyên đen mặt: “Thẩm Chi Ý, muội giỏi lắm, còn học được cách giành đồ ăn với chó rồi.”

Thẩm Chi Ý phản bác đầy lý lẽ: “Cũng tại đầu bếp làm đồ ăn cho chó ngon quá, còn rửa bát chó sạch bóng nữa, chẳng phải là đang dụ người ta ăn trộm sao?”

Tiêu Hạc Xuyên: “...”

Cạn lời.

Tiêu Tam lang: “Muội…”

Tiêu Tam lang cũng câm nín luôn.

“Gâu!”

Trong chớp mắt, Tiểu Hắc đã đuổi kịp. Cái thân nhỏ bé xíu của nó chạy vòng quanh chân Tiêu Hạc Xuyên, ngẩng cái mặt nhỏ đáng yêu lên, ra sức sủa về phía Thẩm Chi Ý, trông vừa đáng yêu lại vừa hung hăng.