Nhặt Xác Trong Trò Chơi Thần Quái

Chương 33: Hiệu quả trị liệu

EDIT: HẠ

Úc Trần nâng cái nệm bị ném trên mặt đất lên giường, “Đau đầu?”

Đầu đen nhỏ điên cuồng lung lay, nó dùng cánh tay sợi len vỗ vỗ lên đầu nhỏ.

Úc Trần: “Nhóc không hài lòng với cái đầu hiện tại, muốn đổi cái khác?”

Tiểu Hắc Oa cứng đờ, không có đầu, nó có sống được không?

Tiểu Hắc Oa không ôm chờ mong đối với năng lực lý giải của ba ba, nó trèo lên lỗ tai Úc Trần, nỗ lực duỗi thẳng cánh tay sợi len của mình, chạm vào đôi mắt cậu.

Úc Trần hiểu ra, “Nhóc muốn một đôi mắt?”

Tiểu Hắc Oa treo trên lỗ tai cậu chơi đánh đu, dùng sức gật đầu.

Úc Trần bắt lấy Tiểu Hắc Oa ngó trái ngó phải, toàn thân đen nhánh, đúng là cần lắp thêm một đôi mắt, bằng không rất khó phân rõ trước sau.

Úc Trần: “Được rồi, chờ có tài liệu thích hợp, ta sẽ làm cho nhóc một đôi mắt.”

Tiểu Hắc Oa vui vẻ quơ chân múa tay.

[Đạo cụ chú linh: Búp bê Vu Độc rất vui vẻ, kích phát hiệu quả chữa trị trong vòng 10 phút, có tác dụng chữa trị đối với vết thương không trí mạng do quỷ quái dưới ác linh gây ra. Ghi chú: Ba ba yêu tui nhất, tui là bảo bối ngoan của ba ba.]

Úc Trần: “…?”

Làm như vậy là có thể kích phát hiệu quả trị liệu?

Úc Trần nghĩ nghĩ, hiệu quả đã được kích phát, cậu không thể lãng phí được, cậu muốn nghiệm chứng một suy đoán.

Cậu đi tới phòng cách vách gõ cửa, người mở cửa đúng là Miêu Thải Âm. Hai người đã đóng gói xong đồ đạc, chỉ chờ liên hệ với xe vận tải để đến nhà ga.

Thấy hàng xóm đột nhiên tới đây, Miêu Thải Âm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, “Có việc gì không?”

Úc Trần đưa búp bê Vu Độc cho bà, “Dì cầm đi, dán vào ngực bên phải, có lẽ sẽ có vận may.”

Miêu Thải Âm không hiểu ra sao, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đây là thao tác gì thì tay bà cũng đã làm theo lời cậu nói.

Quỷ khí tản ra từ ngực phải bà đang bị búp bê Vu Độc nhanh chóng hấp thụ. Phát hiện tốc độ tỏa ra quá chậm, búp bê Vu Độc bắt đầu rút quỷ khí còn sót lại bên trong ngực phải của Miêu Thải Âm ra.

Miêu Thải Âm thường thường ho khan vài tiếng, rất nhanh, quỷ khí trên người bà đã bị rút ra sạch sẽ.

Úc Trần duỗi tay, lấy búp bê Vu Độc về.

Toàn bộ quá trình Miêu Thải Âm đều có vẻ mặt ngây ngốc. Nghĩ đến lời hàng xóm vừa nói, bà bất đắc dĩ cười khổ, vận may cái gì chứ, nếu thật sự có vận may, sao bà lại mắc phải bệnh ung thư phổi chứ?

Bà hít vào một hơi, theo bản năng muốn ho khan một chút, chỉ là lần này bà phát hiện thân thể mình rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác hô hấp khó khăn như bị đè nén trước đó. Tiếng ho khan cũng không biết đã ngừng từ khi nào, cảm giác nhẹ nhàng giống như hoàn toàn không mắc bệnh.

Miêu Thải Âm: “???”

Úc Trần: “Thoạt nhìn dì rất khỏe mạnh, tốt nhất nên đi kiểm tra lại một lần nữa.”

Nói xong xoay người rời đi, đóng cánh cửa chống trộm không thể khóa lại vào.

Miêu Thải Âm cũng cảm thấy hiện tại thân thể mình rất khỏe mạnh, cả người bà nhẹ nhàng, cũng không muốn ho khan. Trong lòng bà bỗng nhiên có hy vọng, bà nhanh chóng mang theo con gái đi tới bệnh viện khác để kiểm tra lại, vạn nhất bệnh viện kia đã khám sai thì sao?

Úc Trần đã thu thập xong căn nhà, cửa chống trộm cũng đã được sửa lại, khóa cửa cũng được đổi mới, cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm, cậu cũng nên đến bệnh viện ngồi canh rồi.

Phùng Lê Hoa không chết, con Tử Linh kia khẳng định sẽ tới tìm cô ta lần nữa. Cậu chỉ cần tới bệnh viện chờ là được, lần này tuyệt đối không thể để nó chạy thoát lần nữa.

Loại quỷ quái có thể tạo ra quy tắc này rất khó bắt. Chỉ cần đồng ý chơi với nó, người đồng ý sẽ bị kéo vào trò chơi do quỷ quái thiết lập quy tắc, loại quỷ quái quy tắc mạnh mẽ có đôi khi còn có thể cấm sử dụng đạo cụ trò chơi.

Cũng may con tiểu quỷ này mới chỉ là Tử Linh, năng lực có hạn, lá gan lại nhỏ, nhìn thấy quỷ quái mạnh hơn mình nó chỉ biết tránh né, cho dù chưa kết thúc trừng phạt nó cũng sẽ lựa chọn chạy trốn.

Úc Trần ngồi xe đi đến bệnh viện gần nhất, cậu tìm kiếm tất cả các tầng của bệnh viện, khi đi tới một tầng, từ xa cậu đã nghe thấy tiếng mắng quen thuộc, đi theo tiếng mắng, cậu đã tìm được một phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

“… Cái thứ tang môn tinh nhà mày, muốn chết thì chết cho sạch sẽ vào, mày có biết nằm trong đây một ngày tốn bao nhiêu tiền không hả, mày chính là đồ sao chổi, tới đây là để chà đạp nhà họ Lý chúng tao!”

“Chính vì cưới mày về, gia đình tao mới cửa nát nhà tan! Ông già chết bệnh, cháu trai cũng không còn, đứa con duy nhất của tao cũng bị mày làm cho tàn phế! Cái thứ yêu tinh hại người nhà mày! Sao mày vẫn còn sống trơ trơ thế hả! Người đáng chết nhất phải là mày mới đúng!”

Tiếng mắng ác độc vang vọng toàn bộ hành lang, khiến không ít người nhà bệnh nhân bất mãn.

Bảo vệ cũng không có cách nào, khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể động thủ kéo người ra. Vừa động vào một chút, bà cụ lập tức nằm trên mặt đất, bắt đầu la lối khóc lóc.

“Là các người chuyển cô ta đến bệnh viện, tôi và con trai tôi không hề đồng ý, các người cứu nó cũng đừng mong chúng tôi trả tiền! Chúng tôi không có tiền! Một phân tiền cũng không có! Hoặc là các người chữa trị miễn phí cho chúng tôi, hoặc là trực tiếp đưa người trở về cho tôi!”