Diệp Mục Mục gật đầu: “Có thể trả bằng tiền mặt không?”
Ông Mục nói: “Được!”
Tiếng thông báo tiền vào tài khoản vang lên, cô kiểm tra tài khoản ngân hàng trực tuyến.
Sáu trăm triệu đã được chuyển đầy đủ.
Cô chuẩn bị rời đi thì ông Mục và phó giám đốc Trương cố giữ cô lại, muốn trò chuyện thêm.
Cô lắc đầu: “Hôm nay tôi bận, phải đi ngay.”
Ông Mục không từ bỏ, nói: “Nếu cô còn vật phẩm liên quan đến Đại Khải, đừng bán cho những thương nhân đồ cổ khác. Họ chưa chắc hiểu được giá trị thực sự của nó.”
“Nhưng chúng tôi hiểu lịch sử đó và có thể đưa ra mức giá chính xác.”
Diệp Mục Mục gật đầu: “Được, tôi sẽ liên hệ lại với các ông.”
Nghe vậy, ông Mục vui vẻ đưa cô một tấm danh thϊếp. Ông chính là nhà sử học nổi tiếng, giám định viên đồ cổ cấp quốc gia.
Diệp Mục Mục vẫy tay chào, lên xe lái đi.
Ông Mục và phó giám đốc Trương nhìn theo bóng lưng cô rời đi, chìm vào im lặng trong giây lát.
Ông Mục nói: “Tôi có cảm giác cô ấy còn sở hữu nhiều cổ vật Đại Khải nữa, và số lượng không ít.”
Ông Trương gật đầu: “Cặp bình rượu này bảo tồn hoàn hảo, không giống như hàng của dân buôn lậu hay đường thủy. Nó giống như được gia đình nào đó giữ gìn suốt hàng ngàn năm qua.”
“Nhưng vật phẩm từ hai nghìn năm trước, dù bảo quản tốt đến đâu cũng sẽ bị oxy hóa. Vậy mà những vật cô ấy có vẫn còn như mới.”
“Vì vậy, có thể trong tay cô ấy vẫn còn rất nhiều vật phẩm giá trị. Ông nên chuẩn bị nhiều tiền hơn nữa đi!”
Ông Mục nói: “Nhìn cách cô ấy ăn mặc, chắc chắn không phải người thiếu tiền. Mua được cặp bình rượu này, chúng ta hời to rồi!”
Diệp Mục Mục lái xe đến chợ nông sản, tìm một chiếc xe tải lớn có thể chở ba mươi tấn hàng.
Cô nói muốn mua một lô vật phẩm để gửi đến vùng lũ làm từ thiện.
Cô mua hết bắp cải, cải thảo, cải thìa, rau xanh, cà rốt, khoai lang, khoai tây, ngô…
Tất cả đều được bao trọn.
Các tiểu thương thấy cô mua nhiều như vậy thì thi nhau vây quanh, giảm giá vài trăm đồng mỗi ký để bán hết cho cô.
Cô quét sạch cả khu chợ, thuê hai chiếc xe tải lớn để chở hàng.
Cô tìm người chất hàng lên xe, đưa địa chỉ kho cho tài xế để chở đến đó.
Chú trông coi kho hàng đã ở đó suốt cả ngày.
Sau khi sắp xếp xong, cô ghé vào nhà thuốc.
Cô mua đầy đủ bông băng, cồn sát trùng, nhíp, kẹp, dao mổ, kéo và chỉ khâu.
Cô còn mua các loại kim tiêm, thuốc chống viêm, thuốc cầm máu và nhiều loại thuốc tây khác.
Các loại thuốc Đông y như cao dán, thuốc bôi chữa chấn thương, thuốc cầm máu, thuốc tái tạo da…
Cô gần như mua hết sạch nửa số thuốc của các cửa hàng thuốc Đông y.
Cốp xe bán tải và ghế sau chật kín thuốc men.
Đi ngang qua một hiệu sách, cô dừng lại mua ba mươi tờ bảng chữ Hán giản thể và phồn thể, ba mươi cuốn từ điển Tân Hoa.
Cô còn mua cả ba bộ sách “xuyên không thần thánh”: “Sổ tay bác sĩ chân đất”, “Cẩm nang huấn luyện dân quân”, “Bạn đồng hành cho nhân tài quân dụng”.
Cô mua đủ ba mươi bộ, tất cả đều là phiên bản chữ giản thể.
Việc Chiến Thừa Dận có đọc được hay không, cô không để tâm.
Cô nhìn thấy Tôn Tử binh pháp trên kệ sách, liền mua ba mươi bộ.
Sau khi chất đầy hàng lên xe, cô quay trở về nhà.
Lúc về đến nơi đã là hai giờ chiều.
Thời gian để truyền thóc gạo đã đến.
Cô ngã xuống ghế sofa, mệt mỏi đến mức rã rời.
Sau khi nghỉ ngơi mười phút, cô ăn một chiếc bánh mì, uống một chai nước rồi tắt máy bơm.
Khi nước cạn hết, cô viết một tờ giấy rồi bỏ vào trong lọ.
“Tôi đã mua thuốc và một số sách vở. Gửi trước qua đây.”
“Tìm một nơi khô ráo trong nhà để tôi chuẩn bị gửi thuốc qua.”
“Một tiếng nữa, hãy chuẩn bị một khoảng đất rộng, tôi đã mua sáu mươi tấn rau.”