“Hiện tượng thú hóa bắt nguồn từ huyết mạch mạnh mẽ trong cơ thể.”
Cố Thanh Trầm nói: “Nhưng nếu trong quá trình thú hóa không thể giữ được lý trí thì cuối cùng sẽ hoàn toàn trở thành dã thú, mất đi tất cả cảm xúc của con người, chỉ còn lại bản năng hoang dã.”
Đến lúc đó, những người này sẽ không còn được gọi là con người nữa. Huyết mạch càng mạnh thì tỷ lệ cuồng hóa trong thời kỳ ấu niên càng cao. Những đứa trẻ lớn lên bên cạnh cha mẹ, có người thân hướng dẫn và khả năng đồng hóa giữa những cá thể cùng huyết mạch thì cho dù có cuồng hóa cũng dễ dàng ổn định trở lại nhưng những đứa trẻ ở Sở nuôi dưỡng thì không có được những điều kiện đó. Nếu chúng không thể tự vượt qua bản năng thú tính trong huyết mạch của mình thì số phận chờ đón chúng sẽ còn bi thảm hơn nhiều.
“Những đứa trẻ cuồng hóa đều mất đi lý trí. Bất kể bản chất ban đầu thế nào thì cuối cùng cũng sẽ trở nên cực kỳ hung hãn.”
Cố Thanh Trầm tiếp tục nói: ‘‘Chúng có thể gây tổn thương cho chính mình hoặc làm hại người khác.”
Hắn nhìn Tô Từ, nói thẳng: “Trước đây đã có không ít nhân viên nuôi dưỡng bị chúng tấn công đến trọng thương, dù có chữa khỏi thì cũng để lại bóng ma tâm lý rất lớn. Vậy nên, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Nói thật là Tô Từ không hiểu lắm. Cậu nhìn hai đứa trẻ đang gầm rú đầy tức giận, chỉ cảm thấy chúng rất ồn ào. So với chúng cậu vẫn thích số 1 ngoan ngoãn bên cạnh mình hơn.
“Ngục Tinh không phải là nơi thích hợp để nuôi dạy ấu tể.” Tô Từ nhận xét.
Cố Thanh Trầm không ngờ cậu lại nói vậy, hắn im lặng vài giây rồi gật đầu, sắc mặt có chút phức tạp: “Nhưng còn cách nào khác sao?”
Tinh tế rộng lớn như vậy nhưng chỉ có Ngục Tinh là nơi duy nhất tiếp nhận bọn chúng hơn nữa dù có thuận lợi trưởng thành thì cả đời chúng cũng chỉ có thể sống ở Ngục Tinh, vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này. Ít nhất ở thời điểm hiện tại… điều này là không thể thay đổi.
Cố Thanh Trầm thở dài, nói với Tô Từ: “Hai đứa trẻ này sẽ phải ở lại đây một thời gian, đến khi tình trạng của chúng hoàn toàn ổn định thì tôi sẽ báo cậu đến đón về. Bây giờ cậu nên quay về Sở nuôi dưỡng. Hai đứa trẻ này đã phát cuồng sau cơn mưa máu, rất có thể những đứa trẻ khác cũng sẽ gặp phải tình trạng tương tự.”
Dù chưa nhận được cảnh báo nào nhưng không thể loại trừ khả năng đó.
“Ừ.”
Tô Từ gật đầu. Hiện tại ở Sở nuôi dưỡng chỉ có một con robot bảo mẫu 4586, nếu năm đứa trẻ còn lại đồng loạt phát cuồng…
Có vẻ như sắp có chuyện chẳng lành nhưng trước khi Tô Từ rời đi thì cậu liếc nhìn bác sĩ Cố rồi nhìn hai đứa trẻ đang bị trói trên giường bệnh, cuối cùng quyết định hỏi thêm một câu:
“Anh ổn chứ?”
Dù Cố Thanh Trầm có năng lực tinh lọc nhưng khí tức của hắn không mạnh hơn nữa cậu vẫn cần thu thập thêm thông tin về việc trồng trọt từ hắn nên cậu không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì.
Cố Thanh Trầm chớp mắt, cảm thấy cực kì ngạc nhiên khi được một nhân viên thực tập quan tâm. Dù gì thì hắn cũng là một bác sĩ, làm sao có thể yếu hơn cậu ta được?
“Yên tâm đi, kinh nghiệm đối phó với ấu tể cuồng hóa của tôi hơn cậu nhiều. Thứ cậu nên lo là nghĩ xem có cần nhờ Ban hành động đi cùng cậu về Sở nuôi dưỡng không.”
Thấy Cố Thanh Trầm tự tin như vậy, Tô Từ gật đầu nói: “Được.”
Cố Thanh Trầm dõi theo bóng dáng Tô Từ rời đi sau đó quay lại nhìn hai đứa trẻ trên giường bệnh. Số 2 vẫn còn gào rú nhưng số 4 có vẻ đã dần ổn định nên hắn bước đến kiểm tra tình trạng của nó. Vào đúng lúc này, đôi mắt khép hờ của số 4 bỗng mở ra, nhìn chằm chằm Cố Thanh Trầm. Không biết từ khi nào đôi mắt của số 4 đã chuyển sang màu xanh lục. Một tia sáng xanh lạnh lẽo lóe lên từ đáy mắt nó.
Ngay giây tiếp theo…
Tất cả những mảnh vụn, bàn ghế vỡ trong phòng đều đồng loạt bay lên không trung rồi lao thẳng về phía Cố Thanh Trầm!
---
Lúc này Tô Từ vừa đi đến hành lang thì đột nhiên dừng bước sau đó quay đầu nhìn về phía phòng điều trị. Ánh vàng kim chợt lóe lên trong đôi mắt Tô Từ. Cách một bức tường, số 4 đang hung dữ trừng mắt nhìn Cố Thanh Trầm bỗng khựng lại sau đó biểu cảm của nó đột nhiên dịu xuống, đôi mắt đầy thù địch chợt lóe lên vẻ mơ hồ rồi… nhắm lại, cả người mềm nhũn, ngã xuống giường, hoàn toàn bất tỉnh.
Bên trong phòng điều trị.
Ngay khi nhìn thấy những mảnh kim loại và thủy tinh sắc nhọn lao tới thì Cố Thanh Trầm lập tức cúi xuống, vớ lấy một chiếc ghế tựa giơ cao lên để che đầu mình.
“Rầm— Rầm—”
Những vật thể đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên mất sự kiểm soát, rơi thẳng xuống sàn nhưng một số khác vì quán tính vẫn tiếp tục bay về phía Cố Thanh Trầm.
“Loảng xoảng—”
Những mảnh thủy tinh vỡ bị hắn dùng ghế chặn lại còn những mảnh kim loại đều bị tấm khiên bảo hộ xung quanh hắn đánh bật ra, bắn xuống sàn nhà. Mãi đến khi mọi thứ yên ắng trở lại thì Cố Thanh Trầm vẫn không dám đứng lên. Mắt hắn híp lại sau lớp kính, cảnh giác quan sát xung quanh giống như một con chim sợ cành cong.
Là tinh lọc sư duy nhất của căn cứ 24 nên hắn được trang bị khiên bảo hộ, có thể tự động kích hoạt khi bị tấn công nhưng cái khiên này có giới hạn chịu đựng. Vì mạng sống của chính mình, Cố Thanh Trầm phải cẩn thận, thế nhưng…
Hắn không nhận ra cửa phòng đã bị mở từ lúc nào. Chỉ khi một đôi giày da đen bước đến trước mặt hắn thì hắn mới giật mình, theo phản xạ lùi lại phía sau sau đó ngẩng đầu lên.
Không biết từ khi nào Tô Từ đã quay lại. Thanh niên đứng ngay trước mặt Cố Thanh Trầm, nghiêng đầu đánh giá hắn sau đó quan tâm hỏi:
“Anh ổn chứ?”
Vài phút trước có một bác sĩ đầy kinh nghiệm, tự tin nói rằng đối phó với ấu tể cuồng hóa dễ như ăn bánh.
Giờ phút này…
Bác sĩ Cố đang chật vật trốn dưới ghế: “…”
“…”
Mặt Cố Thanh Trầm đơ như tượng, không nói nên lời.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây sau đó Cố Thanh Trầm mới có phản ứng. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Tất nhiên là không sao.”
Tuy là nói vậy nhưng hắn lại tránh né ánh mắt của Tô Từ. Thế nhưng khi vô thức cúi đầu thì hắn nhìn thấy gấu quần xám xanh của cậu rồi cả đôi giày da đen sạch bóng không nhiễm một hạt bụi.
“…’’
Cố Thanh Trầm, tinh lọc sư danh giá nhất căn cứ 24…
Chưa bao giờ thảm hại như thế này!