Tô Phức cầm chiếc túi đen có trái tim màu hoa hồng trên tay, mỉm cười với gã, nói: “Lần sau khi thấy người khác quay lưng về phía mình, xin đừng cố ý đi vào góc chết của họ, cũng đừng đứng quá gần, rất dễ va chạm. Tôi không sao, nhưng chân của anh có vẻ không tiện, vậy nên nhất định phải cẩn thận.”
“Cảm ơn lời khuyên của em, rất hữu ích.” Gã cũng cười đáp lại.
“Vậy tôi còn việc gấp, không thể nấn ná ở đây lâu hơn nữa, tạm biệt.” Tô Phức giơ tay phải lên gần cằm, nghiêng đầu đáng yêu về phía tay một cách nghịch ngợm, mỉm cười, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Ngay khi quay lưng, Tô Phức lập tức thu lại nụ cười.
Muốn ăn vạ cậu á? Kiếp sau đi.
[Thân mến, người đó....]
Tô Phức nói với hệ thống: Người đó cố ý đυ.ng tao, dám ăn vạ trước mặt tao, thực sự là vô lý. Nếu không phải tao còn việc phải làm thì tao đã ngã xuống đất trước để xem ai mới là người phải đền tiền rồi!
Có người dám tranh đoạt vị trí “kẻ ngoài vòng pháp luật” với cậu, thật sự là thách thức quyền uy của cậu mà.
Có lẽ vì Tô Phức quá xúc động, hệ thống tạm thời từ bỏ ý định giao tiếp với cậu.
Hai tùy tùng của Tô Phức rất đắc lực, họ đã điều tra chính xác địa điểm mà Cố Lãng Sâm và Vĩnh Hương Tạ hẹn gặp nhau.
Đó là một nhà hàng Nhật Bản, các vị trí ngồi được ngăn cách bằng vách gỗ, nhưng cửa không đóng, vì vậy các bàn liền kề không thể nhìn thấy nhau nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng của bàn bên cạnh.
Lúc Tô Phức bước vào, cậu thấy Cố Lãng Sâm và Vĩnh Hương Tạ đã ngồi xuống rồi bắt đầu ăn tối, không biết họ đang trò chuyện gì, nhưng Cố Lãng Sâm vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như thường ngày. So với anh, Vĩnh Hương Tạ vốn dĩ đã không hoạt bát và vui tươi cũng chẳng có biểu cảm gì. Giữa hai người họ… thay vì nói hẹn hò thì càng giống hai người hợp tác làm ăn hơn.
Tô Phức mừng thầm vì hôm nay bản thân diện toàn bộ trang phục màu đen. Cậu đeo kính râm, lén lút di chuyển đến vị trí đã được hệ thống đặt sẵn, ngay bên cạnh chỗ ngồi của hai người kia.
Theo lý mà nói, đáng lẽ Tô Phức nên chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ, nhưng ngay khi cậu cầm lấy thực đơn, sự chú ý của cậu đã bị những món ăn này thu hút.
Phiền phức quá, nên ăn gì bây giờ?
Nếu không phải vì nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, thì trong mắt cậu, Cố Lãng Sâm chẳng thể sánh nổi với một miếng cá hồi.
Hôm nay hệ thống vô cùng im lặng, dường như hoàn toàn để cậu tự quyết định cách hành động.
Tô Phức quyết định rồi, cậu không nói lời nào, chỉ khẽ vẫy tay gọi phục vụ rồi mở thực đơn. Cậu sợ rằng nếu mình lên tiếng, Cố Lãng Sâm sẽ phát hiện ra, nên chỉ dùng tay ra hiệu để gọi món.
Cái này, cái này và cái này, thêm cái này, cái này và cái này nữa, cuối cùng là thêm cái này nữa.
“Vâng, thưa quý khách, để tôi xác nhận lại với ngài, một phần thăn bò nướng, một phần sushi thập cẩm siêu to, một phần sashimi thượng hạng, một phần tempura, một phần wagashi, một phần lươn nướng và một chai soda Ramune. Ngài còn cần gì thêm không ạ?”
Tô Phức lắc đầu, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào người phục vụ với ánh mắt trông mong.
Dù không thể nói ra, nhưng mong anh có thể hiểu rằng tôi đang rất đói bụng, xin hãy mau chóng mang món ra cho tôi nhé.
"Xin vui lòng đợi trong giây lát.” Người phục vụ mỉm cười rồi rời đi.
Sau khi gọi món xong, Tô Phức mới có tâm trạng để nghe lén cuộc trò chuyện của hai người ngồi bên cạnh.
“Người bên cạnh ăn nhiều ghê.” Đây là giọng nói khẽ cười của Vĩnh Hương Tạ.
“Có lẽ là đi cùng nhiều người.” Cố Lãng Sâm không thấy điều này có gì đáng ngạc nhiên.
“Hừm.” Vĩnh Hương Tạ phát ra âm thanh phủ nhận: “Cậu ta chỉ gọi một phần nước uống, cũng không có dấu hiệu của một buổi họp mặt nào, nên chắc là đi một mình.”
Khả năng quan sát của Vĩnh Hương Tạ vô cùng xuất sắc, tư duy logic cũng vượt trội, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cậu ta.
“Haha, ra là vậy.” Cố Lãng Sâm không hề quan tâm đến vị khách vừa đến bên cạnh, nên anh trả lời rất hời hợt.
Vĩnh Hương Tạ thì khác, rõ ràng cậu ta là người rất nhạy bén, nên khi nhận thấy thái độ hờ hững của Cố Lãng Sâm, cậu ta lập tức dừng đề tài, bắt đầu dùng bữa.
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, Tô Phức đã nhận ra rằng, nếu Cố Lãng Sâm muốn theo đuổi Vĩnh Hương Tạ thì con đường phía trước thật sự mờ mịt xa xôi.
Cố Lãng Sâm là người vượt trội. Anh xuất thân từ danh gia vọng tộc, ngay từ giây phút đầu tiên mở mắt nhìn đời, thứ anh thấy đã là những thứ mà cả đời người bình thường không thể với tới: tiền muôn bạc biển, lộng lẫy vàng son. Mà dưới tác động của những tài nguyên đó, bản thân Cố Lãng Sâm cũng là người vừa thông minh tài giỏi lại vừa anh tuấn quyến rũ, người ngưỡng mộ anh nhiều không kể xiết.