Vừa rồi Cố Lãng Sâm trêu đùa với Tô Phức một câu xong thì nhanh chóng nhận ra hành vi của mình không ổn, anh cũng không muốn cho Tô Phức quá nhiều ảo tưởng viển vông. Chẳng qua lời nói và hành vi của Tô Phức xác thật khiến anh rất hưởng thụ. Sau khi phát hiện điểm này, Cố Lãng Sâm thoáng tỉnh lại, có lẽ gần đây anh thật sự quá cô đơn.
Khi bọn họ trêu ghẹo lẫn nhau, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã mang thức ăn đến.
Tô Phức liếc mắt một cái đã nhìn ra sắc mặt Cố Lãng Sâm trở nên rối rắm, có lẽ cậu đoán được anh đang nghĩ gì nên không hề tiến công nữa, bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Cố Lãng Sâm cũng bắt đầu ăn, nhưng khi ăn, anh lại không kiềm được nhìn Tô Phức vài lần. Lại nói tiếp thật ra anh đã quen biết Tô Phức được một khoảng thời gian, nhưng vì chưa bao giờ để cậu ấm này vào mắt nên khi anh đột nhiên nhận ra Tô Phức có điều khác lạ lại chẳng có cơ sở nào để so sánh.
[Giữ vững hình tượng.]
Tuy vừa rồi Tô Phức vừa nguyền rủa hệ thống rằng nếu nó nói nữa sẽ để nó gả cho Cố Lãng Sâm, nhưng hệ thống nhìn giá trị hình tượng tràn ngập nguy cơ kia của cậu, nó vẫn mạo hiểm lời nguyền sẽ linh nghiệm mà nhắc nhở Tô Phức.
Động tác há to miệng nhét nguyên muỗng đồ ăn vào miệng của Tô Phức hơi khựng lại. Rõ ràng cậu đã há miệng rồi, đồ ăn cũng gần sát nút nhưng lại cố nhịn kéo cái muỗng ra xa một chút, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ nếm thử hương vị, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Cố Lãng Sâm: “...”
Rốt cuộc cái món này khó ăn hay là có độc?
“Đáng ghét quá đi, son môi bị dính trôi mất tiêu rồi.” Tô Phức õng ẹo làm dáng thở dài.
Cố Lãng Sâm hơi quay đầu, thở dài một hơi.
Nhân lúc Cố Lãng Sâm không nhìn mình, Tô Phức nhanh chóng nuốt trọn muỗng thức ăn vào miệng.
Bữa cơm này Cố Lãng Sâm đều đang chuyên tâm ăn đồ ăn trước mắt mình, không chú ý đến Tô Phức nữa.
Nhưng Tô Phức lại không dễ dàng buông tha cho anh, cơm nước xong, cậu dùng khăn giấy ướt lau sạch móng tay, mở rộng bàn tay đưa đến trước mặt Cố Lãng Sâm, nũng nịu nói: “Đây là móng tay em mới làm hôm nay đó, đẹp không? Bên trên còn có một chú quạ đen nhỏ nữa nè.”
Cố Lãng Sâm vốn không muốn để ý đến cậu, nhưng anh nghe thấy Tô Phức nói thế, không kiềm được nhìn cậu một cái, hỏi: “Cậu thấy quạ đen đáng yêu à?”
“Quạ đen đáng yêu lắm ạ.” Tô Phức hơi nhếch môi, lập tức dùng giọng hớn hở đáp lời: “Quạ đen là một loài động vật cực kỳ thông minh, tâm lý trả thù rất mạnh. Quan trọng nhất là thấy quạ đen sẽ gặp điều bất hạnh, rất xứng với em.”
“Cậu muốn để ai bất hạnh?” Cố Lãng Sâm sửa sang lại quần áo, ăn cơm xong rồi, dường như anh chuẩn bị rời đi ngay.
Tô Phức cười ha hả vài tiếng, ánh mắt lạnh tanh.
Nếu cậu có thể trả lời, Cố Lãng Sâm sẽ tùy tiện nghe một tí, nhưng nếu cậu không nói gì sẽ khiến Cố Lãng Sâm có chút tò mò nhìn cậu.
“Chắc là anh rồi.” Tô Phức ôm má, say mê mà nhìn anh: “Nói không chừng chỉ có người đủ bất hạnh mới có thể ở bên em.”
“Vậy tiếc quá, tôi là một người siêu cấp may mắn.” Cố Lãng Sâm nhếch môi, cười một tiếng: “Tôi đến quầy tính tiền, cậu cứ tùy tiện, chiều nay còn phải đi học, cậu về nhanh đi?”
“Sao anh biết chiều nay em có tiết? Anh quan tâm em đến vậy ư ~” Tô Phức hăng hái.
Cố Lãng Sâm không trả lời, anh tạm thời vẫy vẫy tay với Tô Phức, sau đó rời đi.
Chầu cơm này ăn xong, tâm trạng của anh không tệ lắm, thái độ dành cho Tô Phức cũng tốt hơn một chút.
Tô Phức thầm phàn nàn với hệ thống: “Thằng cha này đi tìm hiểu chương trình học của Vĩnh Hương Tạ chắc luôn.”
Từ lúc hệ thống xuất hiện trong đầu Tô Phức, vào khoảng thời gian từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối, đây là lần đầu tiên hệ thống không trả lời cậu.
Tô Phức: ?
[...]
Tô Phức tỏ vẻ: “Tao ghét nhất là mày cứ chấm chấm trong đầu tao.”
[Cậu phải rút lời nguyền kia trước đã, vậy thì tôi mới nói chuyện bình thường với cậu được.]
Tô Phức cảm thấy buồn cười, nói với nó: “Ở bên Cố Lãng Sâm khá tốt mà, chẳng phải trước kia mày nói với tao anh ta là tổng giám đốc bá đạo có tiền, thông đồng không lỗ hay sao?”
[...]
Tô Phức: “Được rồi, tao rút lại.”
[Chúc mừng ký chủ, trong thời gian khi nãy, độ thiện cảm của Cố Lãng Sâm dành cho cậu tăng lên đến 15.]
Tô Phức cầm lấy ly nước chanh trên bàn lên uống một ngụm, không có vẻ vui sướиɠ gì lắm.
Bản thân cậu không hề hứng thú với Cố Lãng Sâm, độ thiện cảm của anh dành cho cậu là bao nhiêu cậu cũng chẳng để ý. Trừ khi trị số lên đến 100, cũng chính là trị số hoàn thành nhiệm vụ, đấy mới là khoảnh khắc có ý nghĩa.
[Nhưng khi nãy độ duy trì hình tượng của cậu giảm thấp đến tận 30, mong cậu chú ý.]
“Cố Lãng Sâm là người nếu phát hiện tao là kẻ ngoại lai thì sẽ diệt trừ tao à?” Tô Phức hơi tò mò nguyên nhân hệ thống bắt cậu duy trì hình tượng trước mặt Cố Lãng Sâm. Bởi vì nói thật, cậu cảm thấy Cố Lãng Sâm không thích hình tượng của nguyên chủ.