Hệ Thống Vạn Người Ghét Đến Giờ Là Tan Làm

Chương 7

Tô Phức nghe vậy cười một tiếng, dùng vẻ mặt giả vờ đáng thương, ai oán nũng nịu mà nói: “Em đã quen với việc bị người ta đối xử tệ bạc rồi.”

Dựa theo giả thiết thì cậu chính là một kẻ cha không thương mẹ không yêu.

Chẳng qua hôm sinh nhật ngày 1 tháng 1 hôm đó hệ thống đã cất công tổ chức một tiệc sinh nhật cho cậu, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều hát bài Chúc Mừng Sinh Nhật, hệ thống còn đặt một chiếc bánh kem để một mình cậu ăn.

Hiện trường cực kỳ náo nhiệt, Tô Phức vốn đang chơi rất hăng say, nào ngờ đột nhiên nhận được tin nhắn của Cố Lãng Sâm.

Cậu còn định làm bộ không nhìn thấy.

Nhưng hệ thống lại thấy được, đã vậy còn thúc giục cậu xuất phát đi tìm Cố Lãng Sâm. Nên Tô Phức đành phải vừa ngồi xe vừa ăn bánh kem, hơn nữa khi bước xuống xe còn bị hệ thống ép phải bỏ bánh kem xuống.

Sau khi cậu rời đi, tài xế lái xe nhanh quá khiến bánh kem của cậu rớt xuống ghế ngồi.

Tô Phức nghĩ đến đây, dung hợp sự thật đó với tình hình hiện giờ, bày ra dáng vẻ lã chã chực khóc.

Ánh mắt Cố Lãng Sâm nhìn Tô Phức có chút đồng tình, nhà họ Tô có tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh. Vợ chồng nhà họ Tô kết hôn thương nghiệp, sau này ai nấy cũng có tình nhân bên ngoài, Tô Phức được sinh ra họ cũng chẳng thèm để ý. Tô Phức bị phớt lờ trong quá trình một thân một mình trưởng thành nên tính cách dần trở nên biếи ŧɦái.

Chẳng qua một người được coi như bạn của cậu là Cố Lãng Sâm lại cảm thấy thật ra Tô Phức chỉ muốn dùng hành vi khác người như vậy thu hút sự chú ý của cha mẹ mình mà thôi. Chỉ là dần dà bản thân cậu cũng quên mất bản tính nên mới biến thành dáng vẻ này.

Thật ra Cố Lãng Sâm cũng không am hiểu ứng phó Tô Phức, nhưng vì nhà bọn họ và nhà họ Tô làm ăn qua lại lâu dài với nhau nên anh không có cách nào cạch mặt với cậu được.

Hai người gọi cơm, khi nhân viên phục vụ vừa rời đi, Tô Phức lập tức chống tay lên bàn, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mắt.

Ngay giây trước cậu còn giả vờ đáng thương, thế mà giây sau đã quên mất phiền não.

“Rồi sao nữa nè?” Tô Phức hỏi.

“Sao gì cơ?” Cố Lãng Sâm không hiểu cậu đang nói gì.

“Anh vậy mà mời em ra ăn cơm chứ không phải Vĩnh Hương Tạ.” Tô Phức vui vẻ, còn ở đây giả ngu với cậu nữa à?

“Cậu không tin vào bản thân đến vậy ư?” Cố Lãng Sâm là một người rất biết cách lãng tránh đề tài, anh có lòng tự trọng cao hơn người khác nhiều, sẽ không để lộ chuyện bản thân bị một thiếu niên non nớt từ chối liên tiếp nhiều lần.

Đương nhiên Tô Phức biết nguyên nhân Vĩnh Hương Tạ từ chối anh, còn chẳng phải vì hiện giờ kinh tế gia đình cậu ta xảy ra vấn đề, cậu ta phải vội vàng về nhà cùng nhau sứt đầu mẻ chán với che mẹ mình hay sao.

Tuyến cốt truyện giữa hai người họ còn chưa đến hồi cao trào.

[Vậy nên chúng ta phải ngăn cản họ nhanh nhanh.]

Tô Phức ngoài cười nhưng trong không cười, rất bất đắc dĩ nói trong đầu rằng: “Tao nói mày đó, bộ không thể yên tĩnh một chút được hay sao?”

[Tại tôi lo cậu không biết cách xử lý vấn đề tình cảm kiểu này thế nào thôi.]

Tô Phức cười cực kỳ ngọt ngào, ở trong đầu nói với hệ thống: “Mày mà ồn ào nữa là tao nguyền rủa mày gả cho Cố Lãng Sâm.”

Hệ thống thành công mai danh ẩn tích.

Tô Phức vốn đang làm hết phận sự giả vờ đáng yêu, nào ngờ cảm xúc bị hệ thống phá rối, thoáng chốc lộ ra ánh mắt tối tăm.

Hiển nhiên Cố Lãng Sâm bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Sự nghi hoặc của anh chỉ lướt qua trong một thoáng, vì Tô Phức đã nhanh chóng lộ ra vẻ làm bộ làm tịch mà anh quen thuộc.

“Em rất tự tin vào mình.” Tô Phức cười ha hả nói, ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt mình, nghiêng đầu cười: “Sao Lãng Sâm lại chọn mời em đầu tiên khi muốn ăn cơm nhỉ?”

Khi cậu gọi tên đầy đủ của Cố Lãng Sâm, thiếu chút dính nhớp ghê tởm của ngày thường, ngắn gọn dứt khoát, lại có chút ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sếp tổng bá đạo trong các cuốn tiểu thuyết đều có chút máu M trong người.

“Nói rõ lại.” Cố Lãng Sâm bị Tô Phức dây dưa từ trước đến nay, lần đầu tiên lộ ra nụ cười hơi thật lòng một tí: “Là cậu mời tôi ăn cơm, tôi sẵn tiện đồng ý mà thôi.”

“Vậy ư?” Tô Phức giả bộ ra vẻ tò mò.

“Đúng vậy.” Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn còn nằm trong điện thoại của họ, đừng nói là Tô Phức cho rằng đơn phương giả ngu sẽ có tác dụng đấy nhé?

“Em đùa đấy, lúc em thấy tin nhắn của anh đã rất muốn cùng ăn cơm với anh rồi, nên em mới ôm thái độ thử một chút rồi gửi dòng tin kia.”

“Vậy nghĩa là cậu cũng chỉ nhắn thử, không phải thật sự muốn ăn cơm với tôi.” Cố Lãng Sâm phản ứng nhanh chóng, bắt đầu đáp lời cậu.

“Nếu anh muốn ăn cơm với em, bất cứ lúc nào em cũng sẽ nhiệt tình đi với anh.” Cuối cùng Tô Phức cũng có cơ hội đọc diễn cảm lời trích dẫn của một kẻ la liếʍ mà hệ thống đưa cho mình.