Giản Triều Dương bị khí tràng người đàn ông làm cho kinh sợ, lúc bị nghi ngờ là kẻ trộm, vội vàng mở miệng nói: “Tôi, tôi không phải là kẻ trộm.”
Lục Kiệt mặt không đổi sắc nói: “Vậy cậu đang làm cái gì?”
“Tôi, tôi đang trèo cây.”
“......”
Không khí trong nháy mắt có chút trầm mặc.
Ánh mắt Lục Kiệt nhìn đối phương có hơi tối đi, anh rất ít khi có lúc bất ngờ, lúc này lại bởi vì câu trả lời của thiếu niên mà hơi khựng lại.
Giản Triều Dương là một đứa nhỏ không biết nói dối, bị hỏi thẳng như vậy, đương nhiên cũng không biết nói thế nào: “Dù sao tôi cũng không phải là người xấu.”
Chính vào lúc Giản Triều Dương còn đang tổ chức lại ngôn ngữ, lại chậm nửa nhịp mới cảm nhận được độ ấm trên người, từ lúc trọng sinh đến nay, cậu phát hiện thân thể nguyên chủ là thể chất cực âm vô cùng yếu ớt.
Nguyên chủ hàng năm thường xuyên gặp quỷ cũng là nguyên nhẫn dẫn tới chuyện này.
Hàn khí không có cách nào bài trừ, lại cộng thêm mệnh cách bản thân yếu ớt, cho nên mới thường xuyên sốt cao khó lui, bệnh tật ốm yếu.
Kỳ thật thế gian nhiều người có thể chất cực âm giống nhau thọ mệnh đều không dài, cho nên tiểu thiếu gia này từ trên cầu thang ngã xuống mà chết kỳ thật cũng là một kiếp số trong mệnh cách, thân thể này đã tận.
Nhưng......
Nhưng! Nhưng dương khí trên người người đàn ông này rất mạnh, so với bất cứ ai mà Giản Triều Dương gặp dương khí còn vượng hơn, ở trong lòng anh như được dương khí đốt cháy như băng tuyết đông cứng người đợi rơi vào suối nước nóng cảm nhận được ấm áp vậy.
Lục Kiệt ôm cậu cũng chuẩn bị đặt người xuống.
Nhưng Giản Triều Dương bị lạnh lâu như vậy, bỗng nhiêu ôm được cái bếp sưởi, thân thể theo bản năng làm cho ngón tay trắng nõn của cậu nắm chặt, không chỉ không phối hợp, ngực lại còn nắm chặt áo Lục Kiệt không muốn buông ra: “Ấy.....”
Thể trọng thiếu niên trong lòng mặc xiêm y màu trắng đối với người thường xuyên tập võ như Lục Kiệt mà nói là nhẹ như lông hồng.
Cậu rất gầy, bộ dáng đáng thương rúc vào trong lòng anh khiến cho nguyên soái đại nhân nhớ tới con mèo nhỏ ma công chúa điện hạ nuôi dưỡng, thứ nhỏ yếu đến vô hại, chỉ là lớn lên đáng yêu xinh đẹp mà thôi, được toàn bộ người trong hoàng cung yêu thích.
Đáng tiếc Lục Kiệt chưa từng thương hoa tiếc ngọc, anh lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
Ngữ khí mệnh lệnh mang theo uy nghiêm, uy danh đại nguyên soái ở bên ngoài, bình thường nói như vậy cho dù là binh lính huấn luyện có tố chất cũng sẽ căng thẳng vạn phần, Giản Triều Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Giản Triều Dương ngoan ngoãn thoát ly khỏi cái ôm ấm áp, chính mình dựa vào thân cây.
Lục Kiệt nhìn dáng vẻ vô tội lại ấm ức của cậu, nhớ tới cậu thế mà dám ăn vạ trong lòng mình, lạnh giọng mở miệng: “Cậu không sợ tôi.”
Giản Triều Dương giống như tiểu hài tử bị chủ nhiệm giáo huấn, khẽ nói: “Sợ.”
“Sợ?” Lục Kiệt nhướng mày, “Sợ mà vừa nãy cậu còn không đi xuống.”
Không biết tại sao, rõ ràng Giản Triều Dương là vừa nãy còn mặt dày, nhưng lúc này gương mặt nhỏ đỏ bừng cũng lại là cậu.
Giản Triều Dương đứng dưới tàng cây ánh mắt mơ hồ, cậu ấp a ấp ứng nửa ngày, nghẹn ra được một câu: “Có thể là vì chân tôi có hơi đau, cho nên mới......”
Lục Kiệt vẻ mặt vô tình vạch trần cậu: “Cậu căn bản không có ngã xuống đất, trẹo chân thế nào được?”
Giản Triều Dương vừa nói dối đầu óc đã không linh hoạt: “Cũng có thể là bị do từ trên cây ngã xuống.”
“......”
Lục Kiệt đứng thẳng người, gương mặt tuấn mỹ không có biểu tình dư thừa, anh cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn Giản Triều Dương, thậm chí một câu cũng không nói, lại làm cho người ta có cảm giác không có đất dung thân.
Giản Triều Dương từ nhỏ chưa từng làm chuyện xấu, bị nhìn như vậy, có chút xấu hổ và tứ giận.
Chính vào lúc cậu đang rối rắm, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói: “Bỏ đi.”
Giản Triều Dương có chút bất ngờ ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trước mặt cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, Lục Kiệt nói: “Mặc kệ cậu bây giờ muốn làm gì, trước khi trèo cây đến thường thức cơ bản cũng không có sao, nếu như cậu còn bước thêm một bước, độc quả mọng có thể sẽ làm cho cậu không thể yên ổn đứng đây nữa.”
Giản Triều Dương bị anh nhắc nhở như vậy, lúc này mới ngẩng đầy lên nhìn lên cây, không nhìn không biết, nhìn kỹ lại, đám quả mọng đỏ tươi đó đích xác là có chút vấn đề!
Hay lắm, cây có quả có độc này cũng có thể tùy tiện trồng ở hậu hoa viên sao?
Giản Triều Dương muốn tìm Lục phu nhân tính sổ, kết quả vừa quay đầu, nào còn nhìn thấy bóng dáng Lục phu nhân, nghĩ tới cũng có thể hiểu được, dù sao một người có dương khí như vậy đứng ở đây, Lục phu nhân cũng không chịu nổi.
......
Gương mặt trắng nõn của Giản Triều Dương hiện lên biểu tình nghĩ lại mà sợ, lúc này mới khom lưng nói: “Cảm ơn ngài!”
“Không cần.” Lục Triệt cũng không muốn lãng phí thời gian với đứa nhỏ này, “Tôi không có muốn cứu cậu, chỉ là đi ngang qua.”
“......”
Giản Triều Dương bị sự thành thật của anh đả kích tới.
Nhìn ánh mắt hờ hững của Lục Kiệt nhìn mình, người đàn ông này cả người chính khí, rõ ràng cậu lại có vẻ như đứa nhỏ làm sai chuyện, vì thế nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi thật sự không phải là tới trộm đồ, néu không phải vì nam chủ nhân nhà này là đồ tồi, tôi mới không tới đây......”
Giọng nói của cậu có hơi nhỏ, nhưng lại bị Lục Kiệt người có thính lực tốt nghe thấy toàn bộ.
Lục Kiệt không tự chủ mà nhíu mày, bước chân chuẩn bị rời đi cũng khựng lại, anh liếc mắt nhìn thoáng qua Giản Triều Dương.
Giản Triều Cương có chút bất ngờ, thật không ngờ thính lực người này lại nghịch thiên như vậy! Nhưng nhìn thấy Lục Kiệt khẽ nhíu mày là biết đối phương chắc chắn không tin lời cậu nói.
Giản Triều Dương khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Bỏ đi, dù sao anh chắc chắn sẽ không tin lời tôi nói.”
Đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt nguyên soái đại nhân mà có dáng vẻ thở phì phì mang theo biểu tình oán trách, đội lại là ai nhìn thấy vị này, từ đầu đến cuối đều là cung kính, đến thở mạnh cũng không dám.
Lục Kiệt nhướng mày vừa muốn mở miệng, đột nhiên truyền đến giọng nói từ trên cửa sổ tầng hai, hình như là có người đứng ở bên cạnh cửa sổ.
“Có chuyện gì vậy, đứa nhỏ sao lại không tỉnh lại được?”
Là giọng nói của Lục Vấn Xuyên.
Giọng nói của Chu Thúy Nhi cũng theo đó truyền tới: “Em đã làm theo như anh nói rồi, hai ngày nay không có đưa canh tới nữa, ai mà biết nó lại không tỉnh dậy được.”
Lục Vấn Xuyên có chút tức đến hộc máu: “Hiện tại làm thế nào đây, công chúa bỗng nhiên muốn nhìn đứa nhỏ.”
“Nhìn thì nhìn thôi.” Chu Thúy Nhi nói: “Đứa nhỏ này bị bệnh không phải ngày đầu tiên, hơn nữa đến lúc đó chúng ta có thể lấy cớ đứa nhỏ này bị bệnh, để ông chúa ôm nó về cũng nuôi dướng, như vậy có thể đáp lên quan hệ với công chúa, mặc dù nghĩa tỷ xui xẻo cùa công chúa đã chết, nhưng đứa nhỏ vẫn còn, công chúa có thể nào cũng sẽ chiếu cố nhà chúng ta.”
Hai người này tâm địa thật sự là xấu xa.
Hại chết vợ còn chưa đủ, cho dù là đứa nhỏ lưu lại, cũng muốn hoàn toàn lợi dụng triệt để.
Lục Vấn Xuyên nói: “Anh sợ bác sĩ trong cung sẽ điều tra ra được gì đó.”
Chu Thúy Nhi cười nhẹ: “Sao có thể, ngốc à, độc này là bí phương tổ truyền của nhà chúng ta, cho dù là ai cũng không điều tra ra được, anh quên rồi, nếu không sao lại có thể lừa được vợ anh, sao có thể lừa được ba vợ của anh.”
Lục Vấn Xuyên lúc này mới thở phào một hơi: “Vậy thì anh yên tâm rồi.”
Chu Thúy Nhi và Lục Vân Xuyên giải quyết vấn đề xong lại bắt đầu mờ ám, bên ngoài là tang lễ của vợ, mà chủ nhân lại ở bên cạnh giường của đứa con đang bệnh thắm thiết cùng tình nhân.
Dưới tầng là nhánh cây tươi tốt, vừa vặn che khuất bóng dáng hai người.
Giản Triều Dương sợ bị phát hiện, lôi kéo Lục Kiệt dựa vào góc tường đến thở mạnh cũng không dám, tay cậu nắm chặt góc áo của Lục Kiệt, có thể bởi vì không đành lòng nghe, đầu cậu rũ xuống giống như chôn vào cánh tay Lục Kiệt, thật sự là giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn, bởi vì không biết làm sao mà rúc vào bên cạnh chủ nhân.
Trên đang tiếp tục nghị luận:
“Anh phải nhanh chóng trở về, ba vợ anh cái lão bất tử đó không dễ đối phó.”
“Có gì mà phải sợ?”
“Em hiểu cái gì, không nói đến công chúa, anh nghe nói hôm nay nhìn mặt mũi ba vợ anh, nguyên soái đại nhân cũng sẽ đến, nếu như có thể đáp lên quan hệ với quân đội, sau này chuyện làm ăn của tập đoàn chúng ta......”
Giọng nói của bọn họ dần dàn đi xa, thẳng đến khi biến mất.
Giản Triều Dương lại một lần nữa đối mặt trực diện với lòng người ác độc, trong lòng cậu vẫn không có cách nào thích ứng được, thở hổn hển bình ổn cảm xúc.
Giọng nói của Lục Kiệt truyền từ bên cạnh tới: “Buông tay.”
Giản Triều Dương sửng sốt, lấy lại tinh thần phát hiện cậu lại bởi vì lạnh, mà không tự chủ được lại gần “lò sưởi” tràn ngập dương khí, không chỉ như vậy, còn nắm chặt cách tay người ta không buông......
“A thật xin lỗi.” Giản Triều Dương ngoan ngoãn thu tay lại.
Đôi mắt Lục Kiệt đen nhánh thâm trầm, thâm ý vị trường quét mắt nhìn cậu một cái, nhấc chân rời khỏi chỗ này.
Giản Triều Dương nhìn anh muốn đi, không khỏi hô một tiếng: “Này.....”
Lục Kiệt quay người nhìn cậu: “Có chuyện?”
Giản Triều Dương ấp úng: “Anh, nếu như đã nghe thấy rồi, vậy anh, anh sẽ giúp......”
“Nghe thấy thì đã làm sao.” Lục Kiệt thân hình cao lớn đứng ở đó, quan trâng màu đen mặc trên người càng làm cho thân hình anh thon dài, sắc mặt anh lạnh lùng, ngước mắt nhìn Giản Triều Dương một cái, mang theo lạnh lẽo vô tận: “Có liên quan gì đến tôi?”
Giờ phút này là sau 12 giờ trưa, là thời điểm mặt trời lên cao, nhưng Giản Triều Dương chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.
Dưới bóng cây quả mọng, người đàn ông đứng đó, lại cách cậu không xa, rõ ràng là vừa nãy còn đứng cạnh nhau, nhưng trong nháy mắt này, lại cảm thấy cách xa ngàn dặm.
Ánh mắt anh vẫn là đạm nhiên như vậy, con mắt đen nhánh giống như là không nổi lên gợn sóng gì.
Rõ ràng là chuyện mưu tài hại mệnh, nhưng ở trước mặt anh lại như chuyện thường ngày, chết lặng, hờ hứng, anh đứng ở đó, gương mặt tuấn mỹ như tạc không có biểu tình gì, quân trang màu đen còn có huân chương ẩn ẩn phát ra ánh sáng, đại biểu cho thân phận tôn quý cùng quyền lợi vô hạn của anh, mà ánh mắt của anh lại lạnh lõe như vậy, quan sát chúng sinh.
Giản Triều Dương há miệng, muốn nói cái gì đó lại dưới ánh mắt lạnh nhạt của Lục Kiệt mà nuốt xuống.
Cuối cùng, thẳng đến khi Lục Kiệt rời đi, cậu cũng không thể nói ra cái gì.
Có gió nhẹ thổi qua, đứng dưới bóng cây, có một nữ quỷ mặt váy trắng hoa nhài đứng dựa sát vào thân cây, nơi đó, là con của cô.
Lá cây nhẹ nhàng lay động, thổi quét qua làn váy.
Nữ quỷ chậm rãi quay đầu, ánh mắt nữ quỷ mang theo cầu xin cùng lo âu, giờ khắc này nữ quỷ không phải là Lục phi nhân ngăn nắp xinh đẹp, cũng không phải là quý nữ kịm chi ngọc diệp, cô chỉ là một người mẹ đáng thương.
Giản Triều Dương cười nhẹ với cô.
“Thử lại xem!” Giản Triều Dương xoắn tay áo lên: “Mặc dù quả trên cây có độc, nhưng tôi có thể tránh.”
Lại một lần nữa trèo lên cây cậu có nhiều sức lực hơn, có thể là thật thể này dính chút dương khí đã không còn yếu ớt như vậy nữa, cậu một lần nữa làm đâu chắc đấy, thế mà còn thật tránh khỏi quả mọng trèo đến bên ngoài cửa sổ tầng hai, từ chỗ này muốn đi qua cần phải giẫm lên nhánh cây, nhưng nhánh cây này có quả mọng, muốn tránh thì phải nhảy qua.
Giản Triều Dương cẩn thận nhìn một chút phía dưới, đại khái độ cao là tầm 2m làm người ta có chút hoa mắt, cậu không tự chủ được mà mềm chân: “Má ơi.....”
Xuyên qua cửa sổ, cậu nhìn thấy đứa trẻ nằm trên giường.
Đây là một đứa trẻ tầm hơn 2 tuổi, nhìn rất thanh tú, là một bé trai xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại cau mày nằm trên giường, thân thể nhỏ bé vô cùng gầy yếu.
Giản Triều Dương rủa thẩm một tiếng: “Tổ sư gia hiển linh, làm cho tên đoàn ông họ Lục kia chết không được tử tế.”
Mắng thì mắng, nhưng đến được cửa sổ thì vẫn phải nhảy.
Giản Triều Dương cẩn nhận ước lượng khoảng cách, tính toán xác suất thành công còn là rất lớn, cậu cẩn thận dịch chân, đem hết sức dồn xuống chân, hung hăng hít hà một hơi, đếm một hai ba trong lòng rồi đột nhiên nhảy lên!
Không chỉ kém nửa bước khoảng cách còn vì nhánh cây lay động mà khoảng cách xuất hiện lệch lạc, thiếu niên bay vọt lên nhìn thoát qua bệ cửa sổ, mắt nhìn thấy cả người sắp rơi xuống, tim Giản Triều Dương đập nhanh như muốn vọt ra ngoài, cậu bị dọa nhắm chặt mắt lại, sau đó giây tiếp theo lại rơi vào cái ôm ấm áp, gần như là trong nháy mắt bọn họ đã rơi xuống.
Đau đớn trong dự liệu không có truyền tới, ngược lại lại có giọng nói lạnh băng truyền vào tai: “Cậu vẫn luôn lỗ mãng như vậy à?”
Giản Triều Dương trố mắt nhìn, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng của Lục Kiệt, bọn họ thế mà bình ổn đứng ở trong phòng, mà Giản Triều Dương thậm chí còn không biết tiến vào thế nào, người đàn ông này lại như thế nào trong nháy mắt đó, thế mà từ trên không trung đón lấy cậu, hơn nữa hiện tại nói chuyện với cậu đến hơi thở cũng không biến đổi.
Đây, đây còn là người sao?
Giản Triều Dương cũng bị dọa sợ, cậu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên liếc thấy đứa trẻ hôn mê trên giường, lập tức không còn nghĩ được nhiều như vậy nữa, nhanh chóng chạy đến trước mặt đứa trẻ, nhìn đứa trẻ hơi thở yếu ớt trên giường mà đau lòng.
“Sao lại có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ như vậy.” Giản Triều Dương căm phẫn không thôi, cậu nói: “Hai cái người kia sẽ gặp báo ứng.”
Một bên vừa mắng, Giản Triều Dương vừa nhanh chóng bắt mạch cho đứa trẻ, ú thức được là chất độc xong sắc mặt cậu dần dần ngưng trọng, loại độc này đã từ kinh mạch bắt đầu lan tràn đến trái tim, đến lúc đó mặc kệ mà có giải dược hay không, thân hình đứa trẻ nhỏ yếu cũng không kháng nổi dược tính.
Giản Triều Dương động tác nhanh hơn não, cậu nhanh chóng xốc chăn lên, tìm huyệt đạo của đứa nhỏ, nhưng thân thể này không có tinh lực, vừa nhấn xuống như vậy, đã cảm giác được thân thể vô lực, đây là hàn độc, nếu như muốn phong tỏa kinh mạch, tốt nhất là người có dương khí nặng đến phong kinh mạch.
Giản Triều Dương cảm thấy cậu ấn mấy huyệt vị này xong có hồ đã thoát lực, nhưng nếu như không làm tiếp, đứa trẻ chắc chắn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này chắc chắn không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hàn khí trong cơ thể cậu quá nặng, phải bổ dương khí mới được.
Không còn cách nào khác....
Giản Triều Dương hít một hơi thật sâu, liếc mắt về phía cửa sổ, người đàn ông mặc quân trang màu đen sẫm đứng ở bên cạnh cửa sổ, anh có chút lười biếng dựa vào bện cửa ánh nắng buổi chiều rơi lên vai anh, nhu hòa vài phần lệ khí trên người anh, lầm anh thêm tuấn mỹ lại thần bí.
Giản Triều Dương thăm dò thử gọi một tiếng: “Cái đó.....”
Lục Kiệt quay đầu nhìn cậu.
Lúc này thanh niên có chút non nớt trước mặt không biết cậu đã nói chuyện cùng chiến thần có thể làm tất cả mọi người biến sắc ở trong một phòng, cậu chỉ lộ ra chút thẹn thùng liếʍ liếʍ môi, gương mặt trắng nõn lộ ra nụ cười ngây ngô, dịu giọng nói: “Có lẽ, có thể ôm một chút không?”