“Cắt!” Một cảnh quay hoàn tất.
Thẩm Mậu Phùng mặc bộ trang phục cổ trang vừa dày vừa nặng, từ từ được hạ xuống nhờ dây cáp. Sau khi tháo thiết bị, anh trở về lều tránh nắng của mình.
Trợ lý đưa cho anh một ly nước đá.
Hôm nay anh vẫn còn một cảnh quay nữa, nên phải giữ nguyên lớp hóa trang, cũng không thể thay trang phục, chỉ có thể đứng bên sân chờ đến lượt cảnh quay của mình.
Là một diễn viên đang nổi, được truyền thông đánh giá là một trong những diễn viên mới tiềm năng nhất năm, Thẩm Mậu Phùng không chỉ có nhan sắc và kỹ năng diễn xuất, mà còn nhờ vào thái độ chuyên nghiệp khiến ai nấy đều công nhận.
Công ty vô cùng hài lòng về anh, ngoại trừ chuyện anh có một cô bạn gái bí mật.
Đối phương là một người mẫu, bạn thanh mai trúc mã của anh, hai người đã yêu nhau nhiều năm.
Thẩm Mậu Phùng tự cho rằng mình đi theo con đường diễn viên thực lực, chuyện yêu đương không thể bị ràng buộc, vì vậy đã tranh đấu với công ty suốt một thời gian dài.
Xét thấy anh đi theo hướng thực lực, lại thực sự là một nhân tố triển vọng, công ty đành phải bấm bụng chấp nhận chuyện này.
Dù đang nghỉ ngơi, Thẩm Mậu Phùng vẫn không quên nhắn tin hỏi thăm bạn gái. Làm nghề này, muốn tình cảm được lâu bền thì tuyệt đối không thể lơ là.
Tin nhắn gửi đi hơn mười phút, nhưng bạn gái vẫn chưa trả lời.
Lúc chia tay, hai người có chút mâu thuẫn, chắc là cô ấy còn đang dỗi.
Thẩm Mậu Phùng suy nghĩ một lát, bèn lén lút đứng dậy, đi đến một góc khuất bên ngoài đoàn phim, nhấn ghi âm giọng nói: “Bảo bối, anh vừa quay xong một cảnh, bây giờ đang nghỉ ngơi, nếu em rảnh thì mình trò chuyện một chút nhé. Chuyện lần trước, anh đã suy nghĩ rồi, anh cảm thấy em nói cũng có lý…”
“Cha ơi!” Một quả đạn pháo bằng xương bằng thịt bỗng dưng lao tới, đâm sầm vào chân Thẩm Mậu Phùng, ngay sau đó là một cái ôm thật chặt!
Giọng trẻ con trong trẻo vang lên: “Cha ơi, con nhớ cha quá đi mất!”
Bị tập kích bất ngờ, ngón tay Thẩm Mậu Phùng run lên: Ghi âm đã được gửi đi.
Anh cuống cuồng muốn thu hồi, nhưng trong lúc hoảng loạn thế nào lại bấm nhầm nút xóa, rồi… xác nhận.
“…” Gương mặt Thẩm Mậu Phùng sa sầm xuống.
Anh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nhìn kẻ gây họa.
Chỉ thấy một bé gái nhỏ xíu, chớp đôi mắt tròn xoe lấp lánh như sao trời, khuôn mặt phúng phính rạng rỡ nụ cười nhìn anh, gọi thêm một tiếng giòn giã: “Cha ơi!”
Rốt cuộc là đứa nhỏ nghịch ngợm nhà ai vậy?!
Ban đầu Thẩm Mậu Phùng cứ ngỡ đây là con của một nhân viên hoặc một diễn viên quần chúng nào đó trong đoàn phim.
Nhưng trẻ con trong đoàn phim thường được dạy dỗ rất chững chạc, chí ít cũng không có chuyện ôm chân một nam diễn viên lạ mặt rồi gọi loạn lên như vậy.
Đây là có chuyện rồi.
Trợ lý cúi xuống nhìn, thấy một nhóc tì bé xíu, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt to long lanh chớp chớp, hàng mi dài rung rinh, mím môi cười với cô ấy.
Trợ lý ôm tim: Đòn tấn công đáng yêu quá mức chịu đựng rồi!
Cô ấy ở đoàn phim hai tháng nay, chắc chắn trước đó chưa từng gặp một đứa trẻ đáng yêu đến thế!
Dù vậy, để chắc ăn hơn, cô ấy vẫn chạy khắp đoàn phim hỏi thăm, nhưng không ai biết đứa bé này là con nhà ai.
Có một nhân viên nhắc đến chương trình thực tế dành cho phụ huynh và trẻ nhỏ đang ghi hình gần đây, có khi nào là người của đoàn đó không?