Yến Thần Thất thấy thế bèn cười bảo: “Ối chà, không phải đại tiểu thư nhà họ Lục muốn bôi nhọ tôi nhưng lại bất cẩn bỏ nhầm sợi dây chuyền sang chỗ khác, không bỏ vào túi áo của tôi mà lại bỏ vào túi xách của bà Lục đấy chứ.”
Lục Tâm Dao lại đỏ hoe mắt: “Em gái, em đừng nói nữa được không? Không phải chị, chị sẽ không hại em, càng không hại mẹ! Em gái, có phải em vẫn còn hận mẹ cho nên mới cố tình ăn cắp sợi dây chuyền bỏ vào túi xách của mẹ để hãm hại mẹ không?”
Triệu Kim Tuệ cũng kích động nói với đồng chí cảnh sát: “Đúng, chắc chắn là Yến Thần Thất cố tình vu vạ cho tôi rồi!”
Đồng chí cảnh sát nói: “Tuy camera trong cửa hàng bị hỏng nhưng đồng nghiệp của tôi đã xem camera của trung tâm thương mại, trên camera cho thấy sau khi cô Yến Thần Thất lại gần người bà không hề có bất cứ một hành động nào như lấy sợi dây chuyền và bỏ sợi dây vào trong túi xách của bà hết. Bây giờ bà Triệu chính là nghi phạm trọng điểm trong vụ án mất trộm này, tôi sẽ dẫn bà về cục cảnh sát tiến hành tạm giam để điều tra.”
Tốt xấu gì Triệu Kim Tuệ cũng đã lăn lộn trong giới thượng lưu nhiều năm như thế, biết bây giờ có ăn vạ giãy đành đạch thì cũng vô dụng cả thôi.
Bà ta chỉnh lại áo khoác rồi nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, tôi đi với mấy người.”
Đừng nói sợi dây chuyền không phải do bà ta trộm, mà cho dù có thật sự là bà ta trộm thì cùng lắm bà ta chỉ đến cục cảnh sát uống trà thôi, chồng bà ta sẽ tới đón bà ta về.
Đợi sau khi cảnh sát dẫn Triệu Kim Tuệ đi, Lục Tâm Dao nhìn chằm chằm vào Yến Thần Thất với đôi mắt rưng rưng lệ: “Em gái, em đúng là nhẫn tâm quá, cho dù mẹ có trăm sai ngàn sai thì mẹ vẫn là mẹ ruột của em, sao em có thể hãm hại mẹ như thế được?”
Yến Thần Thất thổi sợi tóc con trước trán, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
“Chát!”
Một cái tát thật kêu vung thẳng vào mặt Lục Tâm Dao: “Vừa rồi đồng chí cảnh sát đã hoàn toàn chứng minh sự trong sạch cho tôi, nhưng cô cứ đeo bám tôi không buông như keo dán chó rốt cuộc là tại sao hả?
Tôi đã nói rồi, cả đời này tôi sẽ không về nhà họ Lục, cô có thể làm đại tiểu thư nhà họ Lục của cô mãi mãi, thù oán giữa tôi với nhà họ Lục vốn dĩ không liên quan đến cô, cô không tới chọc giận tôi thì tôi sẽ không động vào cô, nhưng nếu cô kiên quyết muốn đối đầu với tôi vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Lục Tâm Dao ôm mặt, khóc như mưa: “Em gái, em hiểu lầm…”
“Chát!”
Không đợi cô ta nói xong, Yến Thần Thất lại vả thêm một cái nữa vào một bên mặt khác của cô ta: “Sau này còn giả bộ trước mặt tôi lần nào thì tôi đánh cô lần đó, ha… còn cho rằng mình xinh đẹp, lương thiện, yếu đuối mỏng manh như vậy sao? Thật ra trông cứ như con ruồi ấy, chỉ có thể khiến người buồn nôn thôi! Muốn thu hút thứ gì đó cũng chỉ thu hút được bọ phân thôi!”
“Cô là con tiện nhân ở đâu ra mà dám đánh Dao Dao?”