Trên Baidu không chỉ có tên của Yến Thần Thất mà còn có cả ảnh của cô, Triệu Kim Tuệ và Lục Tâm Dao không thể không tin.
Hai tay Lục Tâm Dao siết chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, sự đố kỵ trong lòng như muốn xé rách cô ta, con tiện nhân Yến Thần Thất này lúc nào cũng muốn giành hết ánh sáng của cô ta!
Mặt của Triệu Kim Tuệ lúc đỏ lúc xanh, bà ta đúng kiểu trộm gà không thành còn mất nắm thóc, không hủy hoại được danh tiếng của Yến Thần Thất mà còn khiến bản thân trở thành đối tượng bị chửi rủa. Bà ta vội vàng giải thích nhưng mọi người hoàn toàn không nghe.
Yến Thần Thất vừa cười vừa đứng dậy: “Tôi biết các chị và các dì ở đây đều là người sáng suốt, con người tôi không chỉ nghiên cứu khoa học mà còn nghiên cứu cả huyền học, nếu ngày sau có vị nào cần giúp thì cứ việc tới tìm tôi nhé.”
Sau đó, cô phát danh thϊếp cho từng người một có mặt ở đó.
Sau khi kỳ rèn luyện kết thúc, cô xem bói cho người ta muốn thu bao nhiêu tiền đều phụ thuộc vào bản thân quyết định hết.
Ai kêu cô có lương tâm, không muốn kiếm tiền của người nghèo, mấy quý bà quý cô này chính là nhóm khách hàng chủ lực của cô.
Làm ăn kinh doanh, nhất là kinh doanh lớn ít nhiều gì vẫn sẽ tin vào phong thủy một chút.
Hơn nữa, video Yến Thần Thất bói ra phóng viên nam kia và đồng nghiệp của anh ta nɠɵạı ŧìиɧ vẫn đang tràn lan trên mạng, cộng thêm độ tin tưởng của mọi người đối với cô, cho nên có không ít người đã cất danh thϊếp của cô đi.
Phát danh thϊếp xong, Yến Thần Thất cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa mà quay người định đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì nhân viên bán hàng trong cửa hàng xa xỉ mà cô ghé thăm cuối cùng hớt hải chạy ra ngoài.
“Chào cô, cửa hàng chúng tôi thiếu mất một sợi dây chuyền hồng ngọc trị giá hai mươi vạn, xin hỏi là cô lấy đi sao?”
Yến Thần Thất nhìn về phía cô ta với ánh mắt lạnh lùng: “Cửa hàng các cô thiếu mất một sợi dây chuyền thì có liên quan gì đến tôi?”
Nhân viên bán hàng không nhanh không chậm đáp: “Bởi vì trước khi cô đi vào cửa hàng, sợi dây chuyền đó vẫn còn, nhưng sau khi cô đi ra thì sợi dây chuyền mới biến mất.”
“Ồ!” Yến Thần Thất dài giọng: “Vậy các cô xem camera thấy camera hiển thị là tôi lấy sao?”
“Camera đã hỏng cho nên tôi mới tới tìm cô chứng thực.”
Yến Thần Thất gõ cây quạt gấp nhỏ vào lòng bàn tay, nhìn Triệu Kim Tuệ và Lục Tâm Dao: “Lúc tôi vào cửa hàng, hai người bọn họ cũng vào đó, hơn nữa còn đi ra ngoài cùng một lúc với tôi, sao cô không hỏi bọn họ có lấy hay không mà chỉ hỏi mỗi mình tôi?”
Tuy rằng vẻ mặt của nhân viên bán hàng bình tĩnh nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ khinh thường: “Bà Lục với cô Lục là khách hàng thường xuyên của trung tâm thương mại này, bọn họ hoàn toàn không nhìn trúng loại trang sức hai mươi vạn tệ.”
Lục Tâm Dao lại làm bộ làm tịch bật khóc: “Trời ơi! Em gái, sao em có thể đi ăn trộm được vậy?” Cô ta hoảng loạn lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra: “Bên trong có năm trăm vạn tệ, em cầm đi, mau trả lại sợi dây chuyền đó cho người ta, bằng không, em sẽ phải ngồi tù đấy!”