Sau khi thuận lợi lái xe vào gara, Lâm Nhiễm ngẩng đầu, nhìn chiếc xe đang tiến vào.
Vừa rồi không phải là xe công vụ đi theo cô, mà là xe của Trình Dục.
Lâm Nhiễm cầm tay lái, trầm mặc chớp nhẹ lông mi, tắt máy, tháo dây an toàn mở cửa rồi bước xuống xe.
Cầm túi xách trong tay, cô đóng cửa xe sau lưng, khóa xe rồi đi về phía thang máy.
Trình Dục nhanh chóng đỗ xe rồi bước về phía cô.
Lâm Nhiễm duỗi tay ấn thang máy, tiện thể nhìn đồng hồ trên cổ tay, quay đầu lại hỏi hắn, “Sao cậu cũng về muộn vậy?”
“Tớ tạm thời tăng ca.” Trình Dục cầm điện thoại cùng chiều khóa xe trong tay, cười đi đến bên cạnh cô.
Lâm Nhiễm ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn thang máy đã đến, liền cất bước đi vào.
Thời gian hơn 8 giờ gần 9 giờ, không sớm cũng không muộn, người đi thang máy cũng khá ít, sau khi vào chỉ có cô và Trình Dục hai người.
Thang máy đi lên trên, Trình Dục quay đầu hỏi cô, “Đêm nay không uống rượu?”
Lâm Nhiễm lắc lắc đầu, “Không có.”
Trình Dục có chút ngoài ý muốn nhướng mày, “Lãnh đạo mới không tồi.”
Bình thường trong các bữa tiệc liên hoan của công ty, Lâm Nhiễm ít nhiều cũng sẽ uống chút rượu, hôm nay vì quan hệ với Thẩm Thước mà thật sự tránh được một kiếp.
Nhưng Lâm Nhiễm cũng chỉ nhếch khóe môi, cười một cái, không nói gì.
Đinh ~ thang máy đã đến.
Trình Dục giơ tay chặn cửa thang máy, nhường Lâm Nhiễm ra ngoài trước, sau đó mới đi theo.
Mỗi người đi đến trước cửa nhà mình, Lâm Nhiễm mới nhập mật mã, đã nghe được Mười Một ở bên trong sủa gâu gâu.
Trong lòng Lâm Nhiễm vốn đang như ao nước đọng nháy mắt liền sống động trở lại.
Cô đẩy cửa ra, Mười Một nhiệt tình lao về phía cô, cái đuôi vung vẩy như cánh quạt, kêu ăng ẳng.
Lâm Nhiễm ôm lấy nó, vuốt vuốt đầu chó của nó, cảm động khó hiểu mà dụi mặt vào đầu Mười Một.
“Mười Một.” Trình Dục đứng ở cửa phòng bên cạnh gọi nó một tiếng.
Mười Một nghe thấy tiếng hắn gọi, lại chạy tới bên cạnh hắn phát sự nhiệt tình còn lại.
Lâm Nhiễm nhìn nó và Trình Dục chơi đùa vui vẻ, cười cười, xách theo túi đi vào trong phòng rồi lại mang theo dây xích chó đi ra.
Mười Một nhìn thấy sợi dây trong tay cô, hưng phấn chạy vòng quanh chân cô và Trình Dục.
“Được rồi.” Lâm Nhiễm duỗi tay bắt lấy cổ nó, đem dây dắt chó buộc vào, “Mang mày ra bên ngoài chơi một lát.”
“Tôi đi nấu chút đồ ăn khuya.” Trình Dục khoanh tay trước ngực, dựa vào trên cửa, cười nhìn Lâm Nhiễm, “Lát trở về ăn.”
“Được.” Lâm Nhiễm dắt Mười Một đi về hướng thang máy.
Trình Dục tựa trên cửa nhìn cô rời đi, mãi đến khi người cùng chó bước vào thang máy, hắn mới cười xoay người trở về nhà mình.
Mới từ thang máy đi ra, điện thoại trong tay Lâm Nhiễm rung một cái.
Cô cụp mắt nhìn lướt qua, thấy tin nhắn Wechat Mạnh Tinh Duyệt gửi cho cô.
【 trong lúc chồng tớ nói chuyện điện thoại, tớ vô tình nghe được vậy một điều quá kinh ngạc! 】
【 Thẩm Thước vậy mà lại là Thái tử gia của Tập đoàn Vĩnh Phong. 】
【 tập đoàn bọn họ còn thu mua một xí nghiệp ở Đông Lâm bọn cậu, nếu tớ nhớ không sai thì công ty cậu làm là công ty mậu dịch? Sẽ không phải là……】
Thế mà thật sự là Thái tử gia Tập đoàn Vĩnh Phong.
Lâm Nhiễm gõ gõ ngón tay, trở lời: 【 Ừm. 】
Mạnh Tinh Duyệt: 【 xem phản ứng này của cậu, sẽ không phải là gặp anh ta rồi chứ? 】
Lâm Nhiễm dắt chó đi xuống bậc thang trước tòa nhà, vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin trả lời bằng giọng nói, đem chuyện Thẩm Thước hôm nay đã đến công ty nói đơn giản cho cô ấy.
Mạnh Tinh Duyệt tặc lưỡi một tiếng, “Anh ta đây là đang theo đuổi cậu!”
Lâm Nhiễm: “Là trùng hợp thôi.”
Có lý do gì mà phải vì bạn gái cũ rồi đi thu mua một xí nghiệp? Lúc trước chia tay là chính anh ta đề nghị.
“Mặc kệ có phải trùng hợp hay không, sau khi anh ta đến, cơ hội tiếp xúc với cậu sẽ nhiều, cậu……”
Mạnh Tinh Duyệt muốn nói lại thôi, Lâm Nhiễm biết cô ấy băn khoăn cái gì, im lặng, rồi bĩnh tĩnh nói: “Yên tâm, tớ không sao.”
“Nói như vậy, là cậu thật sự đã buông được hắn?”
Lâm Nhiễm đưa điện thoại ra khỏi tai, cúi đầu khẳng định trả lời: [ Ừm ]
Sáng hôm sau, Lâm Nhiễm dậy sớm đi làm như mọi khi.
Trình Dục vẫn như cũ chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô ăn xong rồi đến công ty, mới vừa tiến vào văn phòng, di động liền nhận được một tin nhắn WeChat:
【 Nhiễm Nhiễm. 】
Lâm Nhiễm bấm vào nhìn, tin nhắn đến từ một tài khoản tên là “S”.
Trước tin nhắn này, hai người không có bất kỳ lịch sử trò chuyện nào, hơn nữa chỉ có lời nhắc nhở bạn tốt từ hệ thống.
Lâm Nhiễm nhìn xuống thời gian thêm bạn tốt, là chủ nhật tuần trước.
Cô mơ hồ nhớ tới khi đó mình đang trên máy bay, nhìn thấy lời mời kết bạn từ WeChat, tưởng là bạn học, cho nên liền đồng ý toàn bộ, sau đó cô cũng quên xác nhận, hiện tại xem ra……
Lâm Nhiễm nhíu mày, đặt túi trong tay xuống, mở ra vòng bạn bè của vị “S” này.
Nhưng bên trong chỉ có một đường thẳng, cũng không biết là đối phương không đăng trạng thái gì, hay là cố ý chặn cô.
Lâm Nhiễm thoát ra, trực tiếp hỏi đối phương: 【 Thẩm Thước? 】
Bên kia trả lời ngay lập tức:【 là anh. 】
Giây tiếp theo, Lâm Nhiễm gần như là theo bản năng, tay bấm nhanh vào màn hình, đem đối phương xóa bỏ.
Cùng lúc đó, tại văn phòng chủ tịch.
Tống Lỗi lấy trong túi ra những hộp đồ ăn sáng tinh xảo, bày ở trên bàn trà, “Thẩm tổng, có thể lại đây ăn rồi.”
Thẩm Thước lười biếng ngồi trên ghế văn phòng, ngước mắt lên, chỉnh sửa một câu trên khung thoại: 【 tới văn phòng anh một chuyến. 】
Một giây tiếp theo sau khi nhấn gửi, màn hình đột nhiên hiện lên:【 Nhiễm Nhiễm đã bật xác minh bạn bè. Bạn chưa phải là bạn của cô ấy(anh ấy), vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, đối phương……】
Thẩm Thước càu mày, từ trên ghế dựa ngồi dậy, “Cô ấy xóa tôi?”
“Cô ấy?” Tống Lỗi đem món ăn cuối cùng dọn ra, nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn anh, “Thẩm tổng, ngài nói chính là……”
“Đi.” Thẩm Thước ném điện thoại trong tay lên bàn, nặng nề dựa lưng vào ghế, khoanh tay, sắc mặt âm trầm, “Đem giám đốc Lâm bộ phận nhân sự gọi tới đây cho tôi.”
Tống Lỗi chần chờ chớp mắt một cái, vẫn là cúi đầu nói, “Được,Thẩm tổng.”
“Từ từ.”
Thấy Tống Lỗi mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Thước lại đột nhiên gọi anh ta.
“Thẩm tổng.” Tống Lỗi ngừng ở cửa, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
Thẩm Thước môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, giơ tay đỡ trán, bất đắc dĩ mà xoa xoa, sửa lời nói: “Mời đến đây.”
Anh cường điệu nhấn mạnh từ “Mời”, Tống Lỗi sửng sốt, mang theo nghi hoặc lớn hơn mở cửa đi ra ngoài, “Vâng, Thẩm tổng.”