“Hu hu hu…” Lý Mạn Hồng khóc to: “Đúng vậy, không đáng, chị hối hận rồi. Chị không nên vì tức giận bọn họ, mà đi tìm Lưu Hồng Binh muốn suất vào đại học công nông binh, nếu không thì đã không làm chuyện đó với Trương Lai Phúc, cũng sẽ không chết. Chị thật sự rất hối hận.”
Lời nói của cô ta u mê hồ đồ, nhưng Tiêu Minh Viễn và Tiêu Minh Nguyệt đều có thể nghe ra được điểm then chốt.
Tiêu Minh Viễn lập tức hỏi: “Lưu Hồng Binh là ai?”
“Lưu Hồng Binh là chủ nhiệm ủy ban cách mạng của thị trấn.” Lý Mạn Hồng khóc đáp.
Hai anh em liếc nhau một cái, Tiêu Minh Nguyệt lại nhìn về phía Lý Mạn Hồng nói:
“Cô kể lại mọi chuyện rõ ràng đi.”
Lý Mạn Hồng nín khóc, nói:
“Ngày đó chị đến thị trấn làm việc, gặp chủ nhiệm ủy ban cách mạng Lưu Hồng Binh. Lúc trước khi chị diễn văn nghệ ở trấn trên có quen biết với ông ta. Ông ta gọi chị tới còn mời chị ăn cơm. Khi ăn cơm ông ta nói với chị, phía trên phê xuống ba suất vào đại học công nông binh, hỏi chị có muốn không.
Đương nhiên là chị muốn, nhưng ông ta đề xuất yêu cầu là chị ở bên ông ta cả đêm. Lúc đó chị là vì chuyện đôi cẩu nam nữ kia sắp kết hôn tức giận, cảm thấy nếu chị vào đại học chắc chắn sẽ có công việc tốt hơn em gái tốt kia của chị. Đến lúc đó tức chết bọn họ, nên… Đồng ý với yêu cầu của Lưu Hồng Binh.”
“Sau đó Lưu Hồng Binh cho cô thư tiến cử?” Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Lý Mạn Hồng gật đầu:
“Ông ta cho chị thư tiến cử, chị hỏi ông ta thư tiến cử trong thôn thì làm sao bây giờ. Ông ta bảo tự chị nghĩ biện pháp, còn nói với chị Trương Lai Phúc cũng là tên háo sắc. Chị… Chị đi tìm Trương Lai Phúc, không nghĩ tới lại…”
Tiêu Minh Nguyệt không nói gì, ngu ngốc tới mức ấy, người khác không tính kế cô ta thì tính kế ai?
“Cô có bệnh tim không?” Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Lý Mạn Hồng lắc đầu: “Không có, chị thường xuyên luyện tập khiêu vũ, thân thể rất khỏe mạnh.”
“Pháp y nói cô chết vì đột phát bệnh tim.” Tiêu Minh Nguyệt nói: “Cô nghĩ lại xem, trước khi cùng Trương Lai Phúc… Cô có ăn hay uống thứ gì không?”
Lý Mạn Hồng lắc đầu, một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Nhưng mà Lưu Hồng Binh tặng cho chị một túi sữa mạch nha, chị uống rất nhiều lần. Là… Sữa mạch nha hại chết chị sao?”
“Chuyện này thì không rõ lắm, sữa mạch nha của cô còn không?” Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Lý Mạn Hồng lắc đầu: “Đã không còn, uống hết rồi.”
“Ừm, đến đây thôi.” Tiêu Minh Nguyệt đứng dậy nói: “Nếu cô muốn về nhà xem em gái và chồng sắp cưới của cô, thì bay tới nhà ga ngồi xe lửa trở về. Nhưng mà tôi cảnh cáo cô, tuyệt đối không thể làm hại người ta. Nếu cô làm hại người ta, đến địa phủ sẽ chịu hình phạt tôi không thể giúp được cô.”
Lý Mạn Hồng nghe thấy thế sợ hãi: “Sẽ vào mười tám tầng địa ngục sao?”
Tiêu Minh Nguyệt: “… Tôi cũng không rõ lắm, nhưng rất rất nghiêm trọng.”
“Tôi… Tôi nhất định sẽ không làm hại người ta, cô yên tâm đi.” Lý Mạn Hồng vội vàng đảm bảo.
Tiêu Minh Nguyệt ừm một tiếng:
“Thăm người thân xong lập tức quay lại, tôi đưa cô vào địa phủ. Dọc đường đi phải cẩn thận, nếu gặp được người giới huyền học khác, cố gắng tránh đi, có khả năng bọn họ không dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Lý Mạn Hồng lại gật đầu.