Vị Bệ Hạ Đế Quốc Từng Được Tui Cho Ăn Đã Tìm Đến Rồi!

Chương 10

Hà Tinh Húc đóng nắp nồi lại, đứng dậy, nhìn thấy ông chủ tiệm tạp hoá quen mặt, nở một nụ cười ôn hòa: "Là ông chủ Giả ạ, đây là thịt kho. Tôi đang định bán, ông có muốn dùng thử miễn phí trước không?"

Khi đến đây, cậu đã chuẩn bị riêng một phần được cắt thành từng miếng nhỏ để mọi người dùng thử miễn phí.

Vừa nói, Hà Tinh Húc vừa mở một thùng gỗ ra, lấy ra một chiếc bát gỗ, bên trên bày những miếng thịt dê kho đã được cắt nhỏ.

Bên cạnh còn có một số que xiên bằng gỗ do cậu tự tay vót.

Ông chủ Giả ngạc nhiên nhìn những miếng thịt có màu sẫm này, lại gần quả thật có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt, đồng thời còn thoang thoảng mùi hương phức tạp kỳ lạ và lạ lẫm, cùng với mùi gây của dê rất nhẹ, nhẹ đến có thể bỏ qua.

"Dùng thử miễn phí? Cậu chắc chứ?" Vẻ mặt ông chủ Giả kỳ quái, dù sao ở nhà hàng cao cấp, một miếng thịt nhỏ đặc biệt như vậy cũng cần đến một ngân tệ.

Chưa kể mùi vị còn không thơm ngon như lúc này, khi đó ông chủ Giả đã ăn thử một miếng, chất thịt mềm nhừ, không có mùi tanh hôi kỳ lạ. Mặc dù ăn có vị nhạt như dịch dinh dưỡng, nhưng lại có thêm một mùi thịt thơm đặc biệt.

Hà Tinh Húc mỉm cười gật đầu, nhưng cũng nói trước: "Là dùng thử miễn phí, nếu thích có thể mua riêng một phần. Có điều tôi cần nói trước là, đây là thịt be dị thú."

Cậu sợ ông chủ Giả không chấp nhận thịt be dị thú, nên nói trước, cũng để tránh sau này biết được lại đến gây sự.

"Cái gì?" Không chỉ ông chủ Giả, những người đang hóng hớt xung quanh cũng hít ngược một hơi, sắc mặt thay đổi, tức giận vô cùng.

"Cậu làm sao vậy? Thứ đồ ăn khó nuốt lại còn gây đau bụng như vậy mà cậu còn dám bán? Đừng nói là miễn phí, có cho tiền ngược lại chúng tôi cũng không ăn!"

"Đúng vậy! Cậu thanh niên này từ đâu đến thế? Có phải cố tình đến hại chúng tôi không?"

"Nhìn bề ngoài thì tử tế, sao lòng dạ lại đen tối như vậy?"

Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, Hà Tinh Húc đã đoán trước được điều này, đó cũng là lý do cậu nói trước.

Hà Tinh Húc không giải thích, mà trực tiếp gắp một miếng thịt cho vào miệng: "Tôi đã bán thì đương nhiên là đã dùng công thức gia truyền đặc biệt để xử lý, mọi người đừng vội, ngửi thấy mùi gia vị trong này không? Đều là dược liệu được xử lý đặc biệt, ăn vào sẽ không bị đau bụng đâu."

Nếu giải thích trước đây họ bị đau bụng là do thịt chưa chín thì họ chưa chắc đã tin, nhưng nếu nói là dùng dược liệu đặc biệt xử lý, họ lại tin.

Hơn nữa, hoa hồi, tiểu hồi quả thật được coi là một loại dược liệu.

Quả nhiên, vừa nghe nói là dùng dược liệu xử lý, họ lập tức phản ứng ra đó là thuốc, rất đắt.

Thêm vào việc Hà Tinh Húc chủ động ăn thử trước, ngược lại khiến mọi người tin được một nửa, nửa còn lại vẫn còn do dự.

Họ nghi ngờ nhìn chằm chằm Hà Tinh Húc nhai nuốt hết miếng thịt, nhưng không ai lên tiếng ngay.

Nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu cậu thanh niên này lừa một vố rồi bỏ chạy, lúc đó cậu ta cũng đã có tiền chữa bệnh luôn rồi.

Ông chủ Giả đứng gần nhất, khi Hà Tinh Húc ăn thử miếng thịt, ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm, theo bản năng nuốt nước miếng.

Ông ấy là chủ tiệm tạp hoá duy nhất ở thị trấn nhỏ trên hoang tinh này, phía sau có chỗ dựa, không sợ người trẻ tuổi này bỏ chạy.

Quan trọng nhất là, ông ấy đứng gần, theo nước thịt kho trong xô sắt sôi sùng sục, ông ấy cũng ngửi thấy mùi thơm nồng nàn đến mức khiến người ta mê muội, cuối cùng không nhịn được nữa.

Bản thân ông ấy vốn thích ăn uống, chạy đến hoang tinh nguy hiểm này cũng là vì muốn tích cóp thêm tiền để đến tinh cầu A ăn những bữa ăn cao cấp.

Ông ấy đã liều mạng đến đây rồi, còn sợ gì bị tiêu chảy?

Ông chủ Giả nhìn miếng thịt gần trong gang tấc, đưa tay dùng que xiên xiên một miếng.

Theo động tác của ông chủ Giả, những người còn lại đang nhìn chằm chằm vào đây, định tức giận nói gì đó bỗng nhiên như bị bóp nghẹt cổ họng: Không, không phải chứ? Ông chủ Giả liều vậy sao? Dám làm người đầu tiên ăn thử?

Ông ấy không sợ bị ngộ độc hả?

Ông chủ Giả đưa miếng thịt lên miệng, do dự ba giây, cuối cùng vẫn không kìm được sự thèm thuồng, mùi thơm càng đến gần càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ông ấy nhắm mắt há miệng, mặc kệ, nếu thật sự ngon, đổi một bữa ăn lấy một hai ngày bệnh tật cũng không sao.

Nhưng khi miếng thịt được đưa vào khoang miệng, thịt mềm tan trong miệng, cùng với đó là vị mặn thơm đặc biệt của thịt, hương vị phức tạp của gia vị, tuy phức tạp xa lạ nhưng lại nồng nàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tối đa hương vị của thịt khiến toàn thân ông chủ Giả cứng đờ tại chỗ.

Miệng ông ấy nhai rất nhanh, gần như chỉ hai ba cái đã nuốt xuống.

Lúc này ông chủ Giả chỉ có một suy nghĩ: Thơm ngon, mềm mại như vậy, dù có độc thật thì ông ấy cũng ăn cho bằng được!

Mọi người còn đang đợi ông chủ Giả nhổ miếng thịt ra, giận dữ đập phá quầy ăn, kết quả lại thấy ông chủ Giả đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng móc từ trong túi quần ra một nắm ngân tệ, bất chấp la lên: "Nhanh nhanh, cho tôi một phần nóng hổi!"