Quán Ăn Nhỏ Thực Tế Ảo

Chương 13

Khi Lam Diệp Chu, một người sống ở thời cổ đã đi ngủ vào lúc 8 giờ tối thì phần lớn thôn dân thôn Đào Hoa, đặc biệt là những người trẻ tuổi, sau khi họ tham khảo thói quen sinh hoạt, làm việc nghỉ ngơi của người dân tinh tế thì càng tỉnh táo, sôi động tò mò không khác gì trẻ con.

Hôm nay họ đang bàn luận về một chủ đề thú vị về thứ gì có thể ăn và thứ gì không thể ăn.

“Phì phì! Tôi nói với mọi người này, quả chanh này đừng ăn trực tiếp, vị chua quá, ăn vào cảm giác như tất cả răng sẽ rớt hết ra ngoài vậy, có phải nó chưa chín không?”

“Hẳn là chín rồi, chỉ là chúng ta chưa tìm ra cách ăn đúng, nếu không thích vị này thì chờ khi ngươi chơi hoàn thành nhiệm vụ rồi đưa cái này làm phần thưởng đi, để họ tự mày mò.”

“Ban ngày tôi thử kéo một ít bồ công anh, chơi vui lắm, hoa lông xù xù trên đó chỉ cần thổi nhẹ là nó bay khắp nơi. Nhưng tôi ăn thử thì hơi đắng, mọi người có muốn thử không?”

“Đắng à? Vậy thôi, tôi không muốn thử đâu. Ban ngày tôi ăn mấy loại trái cây ngọt, giờ nghe đến vị đắng là không muốn nữa.”

Mọi người đang ríu rít chia sẻ những món ăn mình đã thử trong ngày, bỗng nhiên trưởng thôn ho khẽ hai tiếng khiến tất cả im lặng. Sau đó, ông mới lên tiếng: “Qua một ngày tìm hiểu, mọi người có thu hoạch gì không? Có món gì ngoài trái cây mà có thể ăn và có vị ngon không?”

Lời thôn trưởng khiến mọi người suy nghĩ lại. Trong thời đại tinh tế này, văn hóa ẩm thực đã bị mai một đi nhiều năm, những thức ăn như đồ ăn nhanh, thực phẩm năng lượng, hay dịch dinh dưỡng đều có từ cả nghìn năm trước.

99,9% thức ăn hiện đại được làm từ khoáng chất đặc biệt và một ít thực vật tự nhiên, khiến những người sống trong thời đại này cảm thấy chán ngán. Nó không chỉ làm giảm khả năng tiêu hóa mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của họ.

Cái gọi là càng thiếu thốn, càng muốn có.

Trong thế giới thực, những người trong thời đại này luôn tìm kiếm, sưu tầm, chia sẻ về mọi thứ liên quan đến thức ăn để tránh một ngày nào đó được tiếp xúc với nguyên liệu thiên nhiên bị bỡ ngỡ và lãng phí nguyên liệu.

Khát khao về món ăn ngon đã ăn sâu vào DNA của con người, tính chất này được trí tuệ nhân tạo thừa hưởng hoàn hảo, tại thời điểm này điều đó thể hiện rất rõ.

Trước mặt là rất nhiều loại thực vật, nhưng mọi người lại thiếu khả năng phân biệt chúng. Tuy vậy, sự tò mò vẫn khiến họ không ngừng thử nghiệm.

Nếu không phải là NPC chỉ có một mạng thì chắc hẳn họ đã sớm học các tiền bối để học cách thử các loại thảo mộc, chứ không phải cứ mãi lo lắng ngập ngừng như bây giờ.

“Cái này… Tôi cảm thấy mọi thứ ở đây đều có thể ăn, ngay cả mùi hương của đất cũng khiến người ta mê mẩn!”

“Ăn đất? Kỳ quái quá! Ai lại ăn đất chứ?”

“Tôi tìm thấy một bụi nấm trong vườn nhà, đủ màu sắc trông rất đẹp. Tò mò nên ăn thử một miếng, kết quả suýt nữa là không sống nổi. May mà mỗi ngày được cấp thuốc trị thương sơ cấp, ăn ba viên mới cứu được mạng.”

“Tôi nghe nói trước thời đại tinh tế người ta thường xác định món ăn có thể ăn hay không bằng cách quan sát động vật, chỉ cần loài vật như heo ăn được thì món đó cũng sẽ an toàn. Trưởng thôn, hay là thử theo cách đó đi? Dù sao ngoài kia có nhiều động vật mà.”