Phó Thành đối với sự ân cần thỉnh thoảng của bây giờ cô, đã có chút quen thuộc.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.
Ai biết cô có thể kiên trì được mấy ngày.
Ăn tối xong, Tống Thanh Thanh liền thấy Phó Thành đi rửa bát đũa, cô ngượng ngùng do dự một hồi lâu, vẫn không vào nhận việc này.
Rửa bát hại tay.
Phó Thành luôn thích hôn ngón tay cô.
Cô đã muốn Phó Thành thích mình, càng không thể làm tổn thương tay mình.
Sau bữa tối, người đàn ông ăn thêm, sau đó “ăn no uống đủ”.
Tống Thanh Thanh vô lực nằm trên người anh, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, dù buồn ngủ đến cực điểm cũng không quên lúc tâm trạng anh tốt nhất mà đưa ra điều kiện với anh.
“Phó Thành, em muốn về thôn Tiểu Thủy một chuyến.”
Giọng nói mềm mại, rất dễ nghe.
Bàn tay người đàn ông ôm eo cô siết chặt: “Không phải em không thích về sao?”
Tống Thanh Thanh buồn ngủ mơ màng, đầu óc lộn xộn.
Anh vừa hỏi, cô liền bị moi ra hết.
Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không về nhà, muốn đến nông trường.”
Bây giờ người đang chịu khổ chịu tội ở nông trường là cậu ruột của cô.
Không phải cậu nuôi mà cha mẹ cô nhận.
Trong sách, cô không hề đến thăm một lần, sau này cậu được minh oan, cảm thấy cô là một kẻ vong ơn bội nghĩa, cũng không quan tâm đến cô nữa.
Bây giờ biết là cậu ruột của mình, cô cũng không thể làm ngơ.
Ánh mắt Phó Thành thay đổi, đang muốn truy hỏi tiếp, cô rúc vào lòng anh, ôm anh, đầu nghiêng sang một bên liền ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau Tống Thanh Thanh tỉnh dậy liền quên mất tối qua Phó Thành nói gì.
Đợi mấy ngày, hình như Phó Thành cũng không có ý định cho cô về thôn Tiểu Thủy.
Tống Thanh Thanh cảm thấy mình không thể trông cậy vào Phó Thành được nữa.
Mấy ngày nay cô ủ rũ, Phó Thành coi như không nhìn ra tâm trạng cô không tốt.
Qua hai ngày, Phó Thành dẫn người đi làm nhiệm vụ.
Trước khi đi, anh cũng không yên tâm.
Ánh sáng mờ ảo, Phó Thành hút một điếu thuốc, dưới làn khói mỏng là khuôn mặt không biểu cảm, lạnh lùng bức người.
Anh dập tắt điếu thuốc, ra lệnh: “Mấy ngày tôi không có ở đây, giúp tôi trông chừng Tống Thanh Thanh.”
Người bên dưới sao có thể không nghe lời cấp trên: “Vâng! Đoàn trưởng!”
Lục Trầm Uyên bên cạnh nghe thấy lời này, nhướng mày.
Đợi đến khi xung quanh không có ai, Lục Trầm Uyên mới mở miệng: “Anh biết cô ấy không thành thật, chi bằng sớm làm đơn ly hôn.”
Phó Thành liếc anh ấy một cái: “Mấy ngày nay cô ấy không bình thường.”
Lục Trầm Uyên tò mò: “Anh không thích cô ấy, còn hiểu cô ấy như vậy?”
Hơn nữa Tống Thanh Thanh đó rất ngốc, liếc mắt một cái là nhìn thấu, căn bản không cần phải đề phòng cô.
Phó Thành lại châm một điếu thuốc, bình thường anh không hút thuốc, chỉ khi tâm trạng phiền muộn, mới hút mấy điếu.
Từ Ninh Thành trở về.
Cô liền trở nên không bình thường.
Vòng vo nịnh nọt anh, cách dùng cũng rất vụng về.
Ai biết cô theo anh về, có ý đồ gì.
Những chuyện khác đều dễ nói, chỉ sợ cô… nghe được lời gì không nên nghe, ngốc nghếch mắc bẫy, bán đi tin tức không nên bán.