Tần Mặc Uyên quay người lại, cơ thể dần biến đổi.
Bộ quân phục gọn gàng biến thành bộ đồ ngắn cũ kỹ có chút không vừa người, cánh tay quấn băng dày, ngực thấm ra vết máu đỏ tươi, khuôn mặt tuấn tú cũng biến thành một khuôn mặt bình thường xa lạ.
Anh nhìn thiếu niên, giọng khàn khàn nói: “A Sở, lâu rồi không gặp.”
Thiếu niên trước mặt mặc bộ quần áo đã bạc màu, ngũ quan tinh xảo không hề bị bộ quần áo cũ kỹ làm giảm đi chút nào, vẫn đẹp đến mức không thể tin được.
Nếu Cố Sở ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì thiếu niên này chính là cậu của ba năm trước.
“Ngơ ngác làm gì vậy.” Cố Sở phiên bản thiếu niên như không nghe thấy Tần Mặc Uyên nói gì, tự mình đưa tay sờ trán Tần Mặc Uyên, phát hiện không nóng: “Đi lên giường nằm đi, em thay thuốc cho anh.”
Cậu đẩy Tần Mặc Uyên ngồi lên giường, rồi mới lầm bầm đi đến ngăn kéo lấy băng gạc ra: “Trọng thương mất trí nhớ, còn không nghe lời.”
Tần Mặc Uyên không nỡ dời mắt khỏi thiếu niên.
“Anh đừng có nhìn em mãi, phiền chết đi được.” Cố Sở phiên bản thiếu niên che mắt Tần Mặc Uyên, mạnh mẽ đẩy người đàn ông cao lớn lên giường, sau đó cẩn thận băng bó cho anh: “Ban ngày không được ra ngoài, chỗ này nguy hiểm lắm, bên ngoài toàn là dã thú hình thù kỳ quái, anh chết thì chết, em đau lòng thì sao… thôi thôi, em chấp nhặt với người câm làm gì.”
“Ừ, không đi.” Tần Mặc Uyên nói.
Đây chỉ là tái hiện cảnh tượng, Cố Sở trước mắt không thể trả lời anh, Tần Mặc Uyên lại nghiêm túc trả lời.
“Phiền chết đi được, lại nhặt được một người sống… hình như là một Omega chưa phân hóa, khóc lóc ầm ĩ làm em đau đầu.” Cố Sở vừa băng bó vừa nói: “Anh có muốn đi gặp thử không? Trông cũng khá đẹp trai đấy.”
“Thôi thôi, anh xấu thế này nhỡ lại dọa tiểu Omega sợ thì sao… Tối nay em ngủ với anh nha, phòng của em nhường cho Omega kia rồi, haiz, cái giường nệm mây êm ái của em.” Cố Sở phiên bản thiếu niên thở dài thườn thượt: “Mình cũng tốt bụng quá đi…”
“Đúng, A Sở tốt bụng nhất.”
Tần Mặc Uyên nghiêng đầu, rất muốn nhìn kỹ dáng vẻ này của A Sở. Nhưng anh nhớ, hôm đó sau khi A Sở băng bó cho anh xong liền trực tiếp đi tìm Bạch Lạc, cả đêm đều ở bên cạnh dỗ dành cái Omega yếu đuối đỏng đảnh kia, căn bản không có ngủ cùng anh…
Tần Mặc Uyên thở dài, chuẩn bị rời đi, nhưng thiếu niên lại đột nhiên tiến đến gần: “Sao anh không để ý đến em?”
Ngũ quan tinh xảo của thiếu niên dù nhìn gần cũng không có tì vết, đôi môi đỏ tươi khẽ hé mở, hai má ửng lên một vệt hồng nhạt khó nhận ra, đôi mắt đen láy hơi cong lên, hàng mi dài khẽ run, nụ cười có chút quyến rũ: “Nói chuyện với anh đấy…”
Tần Mặc Uyên khẽ giật mình, mạnh tay đẩy thiếu niên ra, giây tiếp theo tinh thần lực tàn bạo lập tức nghiền nát Cố Sở giả trước mắt.
Khi lõi kiểm tra bị tiêu diệt, căn nhà nhỏ cũ kỹ từ từ tan biến như hạt bụi, vẻ ngoài của Tần Mặc Uyên cũng trở lại, vết thương trên người biến mất, bờ vai rộng eo thon dưới lớp quân phục càng thêm vẻ rắn rỏi mạnh mẽ.
Anh bất đắc dĩ xoa xoa trán, tự giễu nói: “A Sở sẽ không đến gần như vậy đâu.”
Tần Mặc Uyên mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng rậm trước mắt, không chút do dự bước vào.
Trong rừng rậm có hàng vạn con rắn khổng lồ ẩn mình trong bóng tối, nhưng khi Tần Mặc Uyên bước vào rừng, những con rắn này chỉ lười biếng thè lưỡi, không có ý tấn công.
Đây là bài kiểm tra của Cố Sở, tất cả cảnh tượng đều chuẩn bị cho cậu, còn Tần Mặc Uyên là người giám sát bài kiểm tra, sẽ không bị tấn công.
Tần Mặc Uyên men theo dấu vết chiến đấu tiến về phía trước, chưa kịp tìm thấy Cố Sở, anh đã phát hiện cảnh tượng rừng rậm dần tan biến.
Anh biết, đây là tín hiệu kết thúc bài kiểm tra.
Cố Sở thở dốc ngồi phịch xuống đất, nhìn hàng ngàn con rắn và khu rừng cùng nhau tan biến, đợi đến khi tất cả cảnh tượng biến mất, cậu liền thấy nhân vật công chính đứng trước mặt mình.
Không chỉ quần áo chỉnh tề, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không đổ, giữa đôi lông mày còn có chút tiếc nuối và… thoải mái?
Cố Sở: ???
Tôi ở đây chạy trốn sống chết mệt gần chết, nhân vật công chính sao trông như vừa từ chốn phong lưu trở ra vậy?...
Mọi thứ trong khoang kiểm tra đều là sự cụ thể hóa của tinh thần lực, nói đơn giản thì giống như game online thực tế ảo vậy.
Cố Sở biết rõ khu rừng là giả, sự rung chuyển của mặt đất là giả, hàng ngàn con rắn cũng là giả, nhưng môi trường xa lạ và ánh mắt của loài máu lạnh vẫn khiến da đầu cậu tê rần.