Sau khi xuyên đến thế giới này, Cố Sở luôn nương tựa vào hệ thống, hệ thống dạy cậu cách sinh tồn ở thế giới này, thỉnh thoảng ném cậu đến những tinh cầu hoang vu chưa khai phá để huấn luyện thực chiến, nhưng vì thân là ký chủ cậu quá nghèo, dẫn đến việc huấn luyện vẫn luôn không thể toàn diện… mà sức mạnh và sức bền vốn dĩ là điểm yếu của cậu, do không có cơ sở vật chất hỗ trợ, phương diện này cũng không tiến bộ nhiều.
Bây giờ thì tốt rồi, cậu được ké phòng huấn luyện cấp S của nhân vật công chính, chắc không bao lâu nữa cậu sẽ trở thành niềm tự hào của hệ thống thôi!
Không đúng… suýt nữa bị hệ thống dẫn đi lạc rồi, cậu đâu phải con của hệ thống…
Cố Sở nửa dựa vào người Tần Mặc Uyên cảm nhận trọng lượng cơ thể, do trọng lực của phòng huấn luyện không tăng vọt lên hai mươi lần ngay lập tức, nên Cố Sở bây giờ chỉ cảm thấy tứ chi có chút nặng nề, cơ thể không cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Cậu mất khoảng năm phút mới thích ứng được với trọng lực hai mươi lần.
“Cảm ơn học trưởng.” Cố Sở giơ tay lên, bước về phía trước mấy bước, dưới trọng lực hai mươi lần không chỉ cơ thể nặng nề hơn nhiều, mà những động tác đơn giản như đi lại giơ tay cũng tốn sức hơn bình thường.
Đi đến bên cạnh máy kiểm tra, trán Cố Sở đầy mồ hôi, cổ áo cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Trước khi đến văn phòng Bạch Sâm, Cố Sở đã cố tình thay một bộ đồ thường, dù sao Thủ đô bây giờ cũng là mùa hè, cho dù đồng phục và quân phục có chức năng tự điều chỉnh nhiệt độ, cậu vẫn thích loại quần áo rộng rãi thoải mái này hơn.
So với vẻ chật vật của cậu, Tần Mặc Uyên lại tỏ ra vô cùng thong dong: “Kiểm tra trước đi, lát nữa anh sẽ nhập thông tin của em vào quản gia thông minh, sau này em có thể dùng quang não điều chỉnh cấp độ trọng lực.”
Tần Mặc Uyên nói xong bảo Cố Sở nằm vào khoang kiểm tra, rồi cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm treo bên cạnh khoang kiểm tra nói: “Em lần đầu tiên sử dụng khoang kiểm tra, để đảm bảo an toàn cho em, nên anh cũng sẽ kết nối vào.”
Cố Sở gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khoang kiểm tra từ từ đóng lại, Cố Sở cảm thấy cơ thể mất trọng lượng trong nháy mắt, khi mở mắt ra lần nữa cảnh tượng trước mắt đã biến thành một khu rừng rậm.
Cố Sở nhìn quanh một vòng, phát hiện nhân vật công chính đứng bên trái cậu, chỉ là khác với nơi cậu đang đứng là rừng rậm, nhân vật công chính lại ở trong một… căn phòng màu hồng?
Cố Sở đứng trong rừng rậm, những cây cổ thụ không biết tên cao vυ't tận mây xanh, dưới lớp bùn ẩm ướt ẩn chứa sát khí.
Mà không xa có một vạch ranh giới rõ ràng, bên kia vạch không có rừng rậm nguy hiểm, chỉ có một căn nhà nhỏ hình dáng cũ kỹ.
Nhân vật công chính đứng ở cửa, vừa vặn che khuất cảnh tượng bên trong phòng, nhưng Cố Sở vẫn thấy rèm cửa trong phòng là màu hồng!
Cố Sở cảm thấy hình dáng căn nhà này có chút quen mắt, cậu bất giác nhón chân muốn nhìn kỹ hơn.
Trong mắt Tần Mặc Uyên lóe lên một tia hoảng loạn: “Kiểm tra đã bắt đầu rồi, đừng phân tâm!”
Lời anh vừa dứt, Cố Sở đã cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, hàng trăm con rắn đang quấn quanh những cây cổ thụ đột nhiên thò đầu ra, tiếng bò trườn xào xạc và tiếng rắn rít “xì xì” vang lên cùng lúc.
Cơ bắp Cố Sở lập tức căng thẳng, vô số con rắn đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến cậu cảm thấy da đầu tê rần, không còn tâm trí nào nghĩ xem đã từng gặp căn phòng kia ở đâu nữa.
“Má ơi!”
Một con rắn khổng lồ dài trăm trượng đột nhiên lao ra, miệng há rộng như chậu máu, lộ ra chiếc lưỡi đỏ tươi, Cố Sở lộn người tránh né, lại đạp vào ổ rắn, vô số con rắn dựng thẳng thân mình âm thầm nhìn chằm chằm cậu:
Hệ thống: 【Đây chính là đại đào sát trong truyền thuyết sao? Thích quá!】
Cố Sở ba chân bốn cẳng bỏ chạy, suy sụp nói: “Im miệng đi á á á! Tôi sắp bị ghê tởm đến chết vì rắn rồi!”
Tần Mặc Uyên thấy bài kiểm tra của Cố Sở chính thức bắt đầu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vẻ mặt vẫn mang theo chút buồn phiền không dễ nhận ra.
Anh đứng ở cửa, nhíu mày nhìn căn nhà này.
“Gặp được A Sở quá kích động… vậy mà lại bị ảnh hưởng.”
Khoang kiểm tra sẽ ngẫu nhiên ghép các cảnh kiểm tra, nhưng tinh thần lực vượt quá ngưỡng cũng sẽ ảnh hưởng đến cảnh trong khoang kiểm tra.
Tần Mặc Uyên do dự hai giây rồi vẫn đẩy cửa bước vào.
Căn nhà nhỏ này không chỉ bề ngoài cũ kỹ, bên trong cũng chật hẹp âm u, tường bong tróc, cửa sổ vỡ gần hết, trông điều kiện rất khó khăn.
Ngôi nhà tuy tồi tàn, nhưng cách trang trí lại rất ấm áp, chiếc rèm cửa màu hồng nhặt được từ bãi phế liệu, chiếc nệm màu nâu mà ông cụ hàng xóm không dùng nữa, còn có chiếc bàn nhỏ tự chế mà chân bàn dài ngắn khác nhau…
Phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Anh đi đâu đấy? Vết thương còn chưa lành mà đã chạy lung tung.”