Chưa nói đến những người khác trong nhà họ Tống, chỉ riêng ông chủ đứng sau quán Odin - Tống Ngọc Đường. Ngoài Odin, anh ta còn tham gia vào nhiều lĩnh vực kinh doanh khác. Là người nhỏ tuổi nhất trong thế hệ cha chú của nhà họ Tống, anh ta trông có vẻ nhã nhặn lịch sự, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn.
Người mà không ai dám đắc tội nhất trong nhà họ Tống chính là anh ta.
Phạm Tiểu Sơn là bạn của Tống Kỳ, thường xuyên chơi cùng.
Tống Ngọc Đường là chú út của Tống Kỳ, ngay cả Tống Kỳ cũng sợ chú mình, bọn họ đều sợ Tống Ngọc Đường.
“Vì sao phải báo?” Giang Dư Hòa nhìn Phạm Tiểu Sơn: “Sự việc xảy ra tại địa điểm của hắn, dù việc của Trần Thương có phải do hắn chỉ đạo hay không, vẫn liên quan đến hắn. Tôi tin cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.”
Phạm Tiểu Sơn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao chị gái của Giang Thừa lại khủng bố như vậy, tính cách còn cứng cỏi thế kia.
“Vậy, tôi có thể về phòng của mình không?” Phạm Tiểu Sơn cảm thấy sợ hãi, không muốn đối mặt với cảnh tượng tiếp theo, không chỉ là cảnh sát mà còn phải đối mặt với chú út Tống.
“Không được.” Giang Dư Hòa liếc nhìn cậu ta: “Một lát nữa tôi còn phải đến tìm Lương Văn Tĩnh.”
Phạm Tiểu Sơn nghĩ đến chuyện Lương Văn Tĩnh và Giang Thừa, biết lần này Lương Văn Tĩnh đã đá trúng cục sắt, cậu ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho người anh em của mình biết điều một chút, đừng nói ra những lời đã nói về Giang Thừa ngày hôm đó.
Đến giờ cậu ta vẫn không hiểu Giang Dư Hòa đã dùng phương pháp gì để khống chế Trần Thương, chỉ biết rằng đó không phải là phương pháp mà người bình thường có thể làm, quá ma quái, thật đáng sợ.
Đới Huân cũng ngoan ngoãn ngồi trên sofa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Một là bị bạn thân phản bội, hai chính là Giang Dư Hòa, sự tò mò về đối phương lại lớn hơn sự tổn thương từ bạn thân mình.
Giang Dư Hòa đã cứu cô, hoàn toàn không giống như những gì đồn thổi ngoài kia, rằng đối phương cướp bạn trai của chị họ, không tôn trọng người khác, tính cách kỳ quặc, chửi bới các nghệ sĩ kỳ cựu.
Bây giờ, nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng không phải như vậy. Nếu thực sự là người như thế, làm sao lại cứu cô, còn đắc tội với những nhân vật đáng gờm như vậy.
Hoắc Kiên rất nhanh đã dẫn người đến Odin, trực tiếp lên tầng hai.
Đến phòng 204, nhìn rõ tình hình bên trong, thấy ba người ngồi trên sofa, hai người đàn ông vạm vỡ nằm cạnh tường, miệng chảy máu, ngực vẫn phập phồng, còn có dấu hiệu sự sống. Quản lý bar Odin và một người đàn ông khác co rúm trên sàn, trông rất khó chịu, còn trên bàn là hai chiếc vali, một chứa ngoại tệ, một chứa các tinh thể màu trắng trong suốt.
Thấy chiếc vali chứa tinh thể, sắc mặt Hoắc Kiên thay đổi ngay lập tức.
Anh đương nhiên biết đây là gì, có thể người khác không rõ, chỉ biết đó là chất cấm, nhưng bọn họ thì biết đây là một loại chất gây ảo giác mới nhất, khi vào cơ thể sẽ tạo ra đủ loại ảo ảnh mà người ta mong muốn. Với lại khi kiểm tra máu, có thể thấy những sợi tơ màu xanh cực nhỏ, rất đẹp, vì thế mọi người gọi nó là “hoa hồng xanh”.
Nó gây tổn hại vĩnh viễn cho cơ thể, dù chỉ dùng một lần, cũng sẽ gây tổn thương nặng nề cho các cơ quan, nói là độc dược cũng không quá, đã có mấy người chết vì loại chất này.