Suốt dọc đường còn lại đều rất yên tĩnh, Tạ Phàn Ý ra khỏi khu rừng, liền cởi bộ đồ phòng hộ huấn luyện ra, cất khảm đao, kiểm tra phương hướng một chút, rồi nhấc chân đi bộ về nhà.
Vừa tới cổng thị trấn, Tạ Phàn Ý đã bị một lão thái thái ăn mặc thời thượng với mái tóc xoăn màu bạc chặn lại.
Lão thái thái mi thâm mục rộng (Mày sâu, mắt rộng), mũi cao thẳng, có thể thấy lúc bà còn trẻ là một nữ nhân xinh đẹp, hiện tại bà cũng là một lão thái rất thanh nhã và xinh đẹp.
Lão thái thái vô cùng tò mò chào hỏi Tạ Phàn Ý, cười hỏi: "Cậu từ trong khu rừng kia ra à?"
Tạ Phàn Ý gật đầu: "Ừ."
Trên mặt lão thái thái lộ ra chút không tán đồng, giọng điệu có chút nghiêm túc: "Anh bạn trẻ, tôi biết những người trẻ tuổi như cậu thích phiêu lưu mạo hiểm, nhưng khu rừng này thật sự rất nguy hiểm. Bên trong có rất nhiều đàn thú lớn, một mình cậu xông vào tùy tiện như vậy, khả năng xảy ra chuyện gì đó rất là cao, cậu biết không."
Trong ký ức của nguyên chủ, Tạ Phàn Ý thấy không có lão thái thái này. Cậu nghĩ, lão thái thái này hẳn là đã chuyển tới đây trong thời gian cậu không ở đây.
Tuy nhiên, Tạ Phàn Ý không giải thích, mà ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
Lão thái thái chăm chú nhìn Tạ Phàn Ý một lúc, chắc là muốn xem cậu có nói thật hay không. Một lúc lâu sau, bà mới thu lại vẻ mặt nghiêm túc, tươi cười nói: "Cháu biết được thì tốt, đúng rồi, cháu cũng học theo người khác tới đây Livestream về thám hiểm phải không?"
Tạ Phàn Ý gật đầu, chỉ vào đường vào trong nói: "Cháu là người của thị trấn, bất quá đã mấy năm không về, nên bà không thấy cháu."
"Nha!" Lão thái thái vừa tò mò, vừa kinh ngạc nhìn Tạ Phàn Ý một lúc lau, sau đó vươn tay vỗ nhẹ vào ngực: "Cháu là con trai của Tạ tiên sinh đi, ta thấy cháu trông rất quen mắt."
Tạ Phàn Ý gật đầu: "Cháu tên Tạ Phàn Ý, không biết ngài là?"
Lão thái thái cười nói: "Ta tên Mã Lệ, cháu cũng có thể gọi ta là Marry, tuổi càng lớn ta càng thích thanh tịnh. Lục Vân Tinh là nơi thích hợp nhất để ở, cho nên ta liền dọn tới đây dưỡng lão!"
Bà còn nghịch ngợm chớp chớp mắt với Tạ Phàn Ý.
Tạ Phàn Ý cũng cười, bình tĩnh nói: "Mã Lệ thái thái."
Tạ Phàn Ý bị Mã Lệ thái thái kéo đi nói chuyện một lúc, mãi cho đến khi Tạ Phàn Tinh đến tìm, cậu mới có thể thoát thân.
Tạ Phàn Tinh đi theo bên người Tạ Phan Ý, giải thích rõ ràng lai lịch của Mã Lệ thái thái: "...Mấy năm nay, có không ít người tới Lục Vân Tinh dưỡng lão. Cũng có một số nhà đã chuyển đến thị trấn của chúng ta, Mã Lệ thái thái là một trong số bọn họ. Bọn họ còn cùng một ít lão nhân trong thị trấn chúng ta, tự phát thành lập tổ chức tình nguyện, để nhắc nhở người ngoài không được đi sâu vào trong khu rừng. Anh, anh bị bà phát hiện đúng không?"
Tạ Phàn Ý gật đầu.
Tạ Phàn Tinh nói: "Em đã bảo anh đừng đi vào, nhưng anh không nghe. Anh không biết đâu, cha mẹ vừa mới trở về, em cũng không dám nói với bọn họ rằng anh đã trở lại, còn đi vào rừng, em sợ bọn họ sẽ lo lắng."
Tạ Phàn Ý vỗ nhẹ vào đầu Tạ Phàn Tinh: "Được rồi, đã ủy khuất cho em rồi."
Tạ Phàn Tinh bĩu môi nhìn Tạ Phàn Ý.
Lúc về tới nhà, Tạ phụ cùng Tạ mẫu đang ngồi ở phòng khách nói chuyện.
Khi nhìn thấy Tạ Phàn Ý từ ngoài cửa đi vào, trong lúc nhất thời bọn họ không phản ứng.
Một lúc sau, hai người đứng dậy, run giọng nói: "A Ý...Là A Ý sao?"
Tạ Phàn Ý gật đầu, hai người tự nhiên hỏi rất nhiều vấn đề.
Tạ Phàn Ý trấn an cha mẹ trước, sau đó giải thích những chuyện đã trải qua mấy năm nay.
Năm đó, nguyên chủ vừa vào học viện quân sự không bao lâu, trong một lần đối chiến cơ giáp, bởi vì tinh thần lực bị tiêu hao quá mức mà xảy ra chuyện, nên bị người hiện tại là cậu thay thế.
Thông qua ký ức, Tạ Phàn Ý mới biết được ngay cả thời đại tinh tế, con người cũng được chia thành 3-7 loại.
--------o0o--------
Hết chương 8