Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Chẳng bao lâu, một hàng người đều được dẫn đến Ngự Thư Phòng, nhất thời quỳ đầy đất.
Trong đó, Nhị công chúa hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng tính tình nàng kiêu ngạo, thường được Hoàng thượng và Thái hậu sủng ái. Sau khi hành lễ với Hoàng thượng, nàng liền nép vào trước Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, sao lại náo động thế này?”
Thái hậu vỗ tay nàng, nhưng không nói gì.
Nhị công chúa vội vàng thu lại vẻ làm nũng, nghiêm túc đứng một bên.
Hoàng thượng nhìn đám người quỳ dưới đất, mới mở miệng: “Gọi các ngươi tới đây là vì chuyện nhị công tử của Hoắc phủ bị hại trước đó.”
Mọi người cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đặc biệt là Tưởng đại nhân và Tần đại nhân. Tuy nói ban đầu đây là chuyện của Đại Lý Tự và Hình bộ, nhưng Thái tử đã tự mình nhận trách nhiệm thì không liên quan đến họ, trừ phi Hoàng thượng lần này gọi họ đến để dẫn người đi.
Hoàng thượng liếc nhìn Thái tử: “Tiếp theo để Thái tử xử lý.”
Tất cả mọi người dù biết Hoàng thượng coi trọng Thái tử, nhưng không ngờ việc này cũng giao cho Thái tử. Dù sao trước đó Thái tử từng thiên vị Cảnh phủ nhị công tử, nhưng không thể phủ nhận việc giao cho Thái tử, nếu xử lý không tốt, thực sự khó tránh khỏi hậu quả.
Thái tử trầm giọng, không mang bất kỳ cảm xúc nào: “Chuyện ngày đó hẳn mọi người đều rõ ràng, Cô nhớ ơn cứu mạng mà cho Cảnh phủ nhị công tử ba ngày điều tra chân tướng. Nay Cảnh phủ nhị công tử đã nói ra một nghi phạm, chỉ là người này có chút đặc biệt, vì vậy gọi các ngươi đến, cũng để làm chứng.” Nói xong, quay sang nhìn người vẫn quỳ yên tĩnh không xa, “Nhị phò mã, Cảnh phủ nhị công tử nói biểu đệ Hoắc phủ bị ngươi hại, ngươi có nhận không?”
Câu này vừa dứt, mọi người có mặt đều sững sờ, đặc biệt là Nhị công chúa, ban đầu đang nhìn móng tay vừa sơn, nghe xong liền ngẩng đầu: “Hoàng huynh, huynh hồ đồ rồi sao? Lời này cũng có thể nghe người khác bịa đặt?”
Nhị công chúa hô xong mới phát hiện mọi người đều nhìn nàng, lập tức tái mặt, cúi đầu: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ là quá lo lắng, nhị phò mã bình thường ở phủ công chúa không hay ra ngoài, lại ít gặp biểu đệ Hoắc phủ, cũng không có thù sâu, sao có thể hại biểu đệ Hoắc phủ?”
Thái tử thu lại ánh mắt, nhìn Cảnh Trường Tễ: “Cảnh phủ nhị công tử, ngươi đã nói là nhị phò mã, có chứng cứ không?”
Cảnh Trường Tễ hành lễ, trực tiếp nhìn hai người co ro trong góc là Trình công tử và Hướng công tử.
Đây là lần đầu tiên họ vào cung, đặc biệt khi biết Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, Công chúa đều có mặt, càng sợ hãi, đặc biệt khi nghe Cảnh phủ nhị công tử nói Nhị phò mã gϊếŧ Hoắc Nhị, càng bấn loạn.
Đúng lúc Cảnh Trường Tễ mở miệng: “Trình công tử, Hướng công tử, các ngươi là bằng hữu Hoắc nhị công tử, các ngươi hãy nói xem, nửa tháng trước, sau khi Hoắc nhị công tử được giải cấm túc ra phủ, khi đến Nhất Phẩm Trai, đã khoe khoang điều gì với các ngươi? Hãy kể lại những gì từng nói với ta, dù sao chuyện này lúc đó nhiều người ở Nhất Phẩm Trai biết, cũng không liên quan đến các ngươi.”
Cảnh Trường Tễ rõ ràng mang theo lời cảnh cáo, bởi vì những gì hắn đã nói với họ chính là lúc bị hạ độc, đây rõ ràng là một lời đe dọa. Nhưng chuyện này, họ dám nói không? Tuy nhiên, đến giờ họ không thể giả vờ không biết, đành phải cố gắng nhắc lại những gì Hoắc nhị công tử từng nói xấu về Từ cô nương.
Hoắc tướng gia nhíu mày, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt không tốt, nhưng cũng không để tâm, chỉ là một cô nhi, lại từ ngoài kinh thành đến, sao có thể liên quan đến Nhị phò mã?
Mọi người ở đây nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ai nấy nhăn mày, vẻ mặt có phần xấu hổ.
Ai ngờ chưa kịp mở miệng, Cảnh Trường Tễ đã nhìn về phía Nhị phò mã: “Phò mã gia, nghe nói hôm đó ngài cũng ở Nhất Phẩm Trai, vừa đúng lúc Hoắc nhị công tử nói những lời này, ngài vừa đi qua, có phải không?”
Nhị phò mã vẫn tỏ ra rất bình thản: “Cảnh công tử nhắc nhở, ta mới nhớ ra, quả thực có chuyện này. Nhưng lúc đó chỉ là đi qua, chỉ nghe thấy tiếng Hoắc nhị công tử, hơn nữa lúc đó người vây quanh rất đông, ồn ào, ta cũng không nghe rõ xảy ra chuyện gì.”
Cảnh Trường Tễ hỏi: “Vậy bây giờ Nhị phò mã nghe những gì Hoắc Nhị nói về Từ cô nương, ngài thấy nàng ấy có phải là người ham danh lợi không? Có phải người sẵn sàng từ bỏ danh phận để ở bên một người không?”
Nhị phò mã cúi đầu, không nói.
Nhị công chúa mặt mày khó coi, nhíu mày: “Cảnh nhị công tử, ý ngươi là gì? Từ cô nương thế nào, liên quan gì đến phò mã?”
Cảnh Trường Tễ: “Theo những gì Trình công tử và mọi người nghe thấy, đúng là như vậy. Nghe nói Hoắc nhị công tử còn có được một miếng ngọc bội vô giá từ Từ cô nương, không biết có mang đến đây không?”
Khi Thái tử đến dẫn người, hắn quả thực đã nhắc nhở nhỏ, hạ nhân của Hoắc phủ đã mang ngọc bội đến. Thái tử đưa ngọc bội ra, dù không biết Cảnh Trường Tễ định làm gì, nhưng cũng trao cho hắn.
Cảnh Trường Tễ nhìn Nhị phò mã, cầm miếng ngọc bội có khắc chữ Từ, treo trước mặt Nhị phò mã: “Nhị phò mã thực sự không nhận ra miếng ngọc này?”
Nhị phò mã không thèm nhìn: “Không nhận ra.”
Nhị công chúa lúc đầu không để ý, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, chỉ là không ai chú ý đến.
Cảnh Trường Tễ: “Vậy sao.” Rồi bất ngờ siết chặt ngọc bội, đột ngột ném mạnh xuống đất: “Nếu vậy thì đập vỡ nó đi.”
Hắn hành động quá nhanh, không ai kịp phản ứng, chỉ có Nhị phò mã gần nhất khi thấy ngọc bội bị Cảnh Trường Tễ thực sự sắp đập xuống đất, theo phản xạ chìa hai tay đỡ lấy, thậm chí ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng.
Phản ứng của Nhị phò mã khiến mọi người đều ngỡ ngàng, đồng thời hiểu rõ: Nhị phò mã thực sự quen biết Từ cô nương.