Truyện Tà Đấu Tà

Chương 2

Quả nhiên, trong đêm đó, thôn lại xuất hiện những tiếng khóc rêи ɾỉ kỳ quái. Trời đổ mưa to suốt nhiều ngày, gây ra sạt lở từ ngọn núi phía sau. Dòng nước lũ cuốn theo rất nhiều đồ vật cổ từ trong núi, làm cho mọi người trong thôn tranh nhau vớt lên.

Trong số những đồ vật bị cuốn ra, có một cái hũ bằng đất sét mà một người tên Chốc Đầu Tam đã vớt được. Đêm hôm đó, hắn bất ngờ phát điên, gϊếŧ cả nhà năm người của mình rồi tự sát.

Người dân trong thôn hoảng loạn, kéo nhau đến nhà tôi, van xin cha tôi giúp đỡ. Dù mẹ tôi ngăn cản, cha chỉ thở dài nói: "Đây là số mệnh của người Tần gia, không ai trốn được."

Cha tôi tự nhốt mình trong từ đường, cả đêm nghiên cứu cuốn sách cổ. Sau đó, ông nhờ thợ mộc trong thôn làm một chiếc quan tài gỗ nhỏ, đặt cái hũ đất vào trong, rồi ôm nó đi lên núi.

Đến rạng sáng, mẹ tôi phát hiện cha biến mất, chỉ còn lại một vệt máu lớn trên đất cùng cái hũ đất đã được chôn. Mẹ và bà nội chỉ biết dựng một ngôi mộ giả để tưởng nhớ cha.

Trước khi đi, cha chỉ để lại một câu: "Không ai được phép chạm vào cuốn sách đó nữa."

Sau biến cố đó, gia đình tôi chỉ còn lại bà nội, mẹ và tôi. Mẹ và bà hận cuốn sách đó đến tận xương tủy, nhưng vì lời dặn của ông và cha, họ vẫn thắp hương cho nó vào mùng một và ngày rằm mỗi tháng.

Tôi, là đời thứ ba của Tần gia, cũng là người cuối cùng mang họ Tần trong thôn. Mặc dù vậy, vận mệnh vẫn không buông tha gia đình tôi.

Mùa hè năm tôi 18 tuổi, một trận mưa lớn kéo dài bốn ngày liên tiếp khiến dòng sông chảy qua thôn dâng cao. Nước lũ cuốn theo vô số đồ vật cổ nổi lên trên mặt nước, bao gồm vàng, bạc, và đồ gốm sứ.

Nghe tin, người dân trong thôn đổ xô ra bờ sông để vớt những món đồ quý giá. Bà nội lo lắng có chuyện chẳng lành, kéo tôi cùng đến đó.

Khi đến nơi, bà nhìn dòng sông một lúc lâu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Bà hét lớn với mọi người: “Đừng vớt! Đừng động vào những thứ đó!” Nhưng chẳng ai nghe lời bà.

Tôi cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy nhiều món đồ cổ giá trị trôi nổi, tôi cầm lấy cây sào, chuẩn bị vớt một món. Nhưng bà nội bất ngờ nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy lo sợ: “Không được! Con không thể làm vậy!”

Đột nhiên, giữa dòng sông, một chiếc ghế bành cũ kỹ màu đen trồi lên. Tôi đã tiếp xúc với nghề mộc từ khi còn nhỏ. Tuy tay nghề của tôi không giỏi lắm, nhưng tôi vẫn có khả năng nhận biết một số loại gỗ. Chiếc ghế bành này chắc chắn là loại gỗ tốt nhất và nó đã được gia công rất cẩn thận!

Sự xuất hiện của nó lập tức khiến đám đông xôn xao, ai cũng muốn chiếm đoạt.

Đúng lúc đó, Trần Mãn – người đứng đầu gia tộc họ Trần lớn nhất trong thôn – xuất hiện. Với quyền lực của mình, ông ta ra lệnh cho người nhà vớt chiếc ghế bành lên, không cho ai tranh giành.

Mặc dù không hài lòng, nhưng người dân trong thôn cũng không dám phản kháng. Tôi nhìn theo bóng dáng của họ rời đi, phẫn nộ nói: “Đúng là cường đạo! Rõ ràng mọi người đều thấy trước, dựa vào đâu mà họ lấy đi như vậy?”

Bà nội không trả lời tôi. Bà chỉ nhìn dòng sông, thở dài một tiếng: “Không lâu nữa đâu...”

Tôi không hiểu ý bà, nhưng chuyện đó cũng nhanh chóng qua đi.

Không ngờ, vài ngày sau, trong thôn lan truyền một tin đồn kỳ quái: vào nửa đêm, từ một số nhà dân bỗng vang lên tiếng hát tuồng. Điều đáng sợ hơn, những gia đình có tiếng hát vang lên đều xảy ra chuyện chết chóc.

Cả thôn rơi vào hỗn loạn. Người dân lại một lần nữa tìm đến nhà tôi, cầu xin sự giúp đỡ.