Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Áo Choàng Của Tôi Đã Rơi Hết Rồi

Chương 13: Chạm mặt với nam chính nữ chính

“Hừ, đúng là đồ nhà quê!”

Lê Đào Đào hừ lạnh một tiếng, tùy tiện cầm lấy một chiếc nhẫn, vẫn chọn chiếc lớn nhất theo thiết lập của cốt truyện gốc, đeo lên tay.

【…Hơi nặng.】

【Phải làm sao đây, muốn tháo ra quá… Sau này mình phải đeo nó đi khoe khắp nơi sao? Rồi lại bị nữ chính và những người khác cười nhạo? Hu hu.】

Thương Tự thấy Lê Đào Đào rõ ràng là không thích, nhưng vẫn giả vờ rất thích, còn ra vẻ thưởng thức từ trên xuống dưới, khóe miệng hắn cong lên.

“Cả bộ này cũng gói lại luôn đi.”

Lê Đào Đào nuốt nước miếng.

Biết Thương Tự có tiền, nhưng không ngờ hắn lại hào phóng như vậy…

【Không phải, trong cốt truyện gốc, hắn hình như chỉ mua bộ kim cương này cho Lê Đào Đào thôi mà? Sao bây giờ lại còn nhiều trang sức vàng như vậy?】

【Tính tổng những thứ này… chắc hơn chục triệu tệ ấy chứ?】

【Không hổ là chú nhỏ Thương gia, quá có tiền quá hào phóng!! Mình thích!!】

Thương Tự nhìn Lê Đào Đào trước mắt với đôi mắt to tròn chớp chớp, còn thu hút hơn cả con mèo thần tài bằng vàng bên cạnh, tâm trạng hắn bỗng dưng rất tốt.

“Thưa Thương tiên sinh, sau khi giảm giá, tổng cộng của ngài là 10.230.000 tệ.”

Quản lý cửa hàng vô cùng cung kính tiến lên đưa hóa đơn.

Lê Đào Đào:

【Má ơi… Nhiều vậy!】

【Lần đầu tiên nhận quà, có phải hơi nhiều không?】

【Không phải, mình để ý cái này làm gì? Cũng không phải mình bảo anh ta mua, là Thương Tự tự mình muốn mua mà, hơn nữa, mình vốn dĩ là thiết lập chanh chua tùy hứng còn thích tiêu tiền bừa bãi mà! Ừm, không thể thấy ngại, nên nhận thì cứ nhận!】

Lê Đào Đào hừ nhẹ một tiếng, “Bộ này em nhận!”

Thương Tự gật đầu, nhìn vào mắt Lê Đào Đào.

Thương Bách Ngôn nheo mắt lại, lập tức lên tiếng:

“Thím!”

“Anh…”

Lê Đào Đào lập tức nhập vai diễn viên, trong nháy mắt mắt đỏ hoe.

“Thương Bách Ngôn, anh gọi tôi là thím, không khó chịu sao?!”

“Không khó chịu.”

Thương Bách Ngôn lạnh mặt: “Cô chính là thím của tôi, yên tâm, đứa cháu như tôi đây, sau này sẽ đối với cô cung cung kính kính! Dù sao, sau này cô chính là bậc trưởng bối của tôi!”

【Ai mà nghe không ra giọng điệu châm chọc của anh ta chứ… Anh làm ơn đối với trưởng bối xuất phát từ nội tâm cung kính một chút đi! Đồ cháu bất hiếu!】

Lê Đào Đào thầm nhủ trong lòng.

Thương Tự buồn cười liếc nhìn cô một cái.

Ngay khi Thương Bách Ngôn vừa xuất hiện, nhân viên cửa hàng đã lập tức mang nhẫn đến.

“Thưa tiên sinh, nhẫn ngài đã đặt trước.”

Thương Bách Ngôn nghe vậy, lập tức dồn sự chú ý vào chiếc nhẫn.

Trong đầu hắn đã mường tượng ra dáng vẻ Cố Tinh Lạc đeo chiếc nhẫn.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, Lê Đào Đào khẽ mỉm cười, cố ý nghịch nghịch chiếc nhẫn kim cương to tướng trên tay mình, lại khinh thường liếc nhìn chiếc nhẫn mà Thương Bách Ngôn yêu thích không rời tay.

“Chậc, nhẫn của anh… còn chưa đến một carat nhỉ? Thật keo kiệt!”

“Cũng phải, Cố Tinh Lạc bất quá chỉ là một cô gái xuất thân bình dân, đeo loại kim cương nhỏ này là hợp rồi!”

Lê Đào Đào ra dáng một nữ phụ độc ác chính hiệu.

Nụ cười trên mặt Thương Bách Ngôn lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn cô:

“Thím, Tinh Lạc không giống với thím, cô ấy không để ý kim cương lớn nhỏ, cô ấy chỉ để ý tình cảm của tôi!”

Nhắc đến Cố Tinh Lạc, trong mắt Thương Bách Ngôn lại hiện lên vài phần nhu tình.

“Chiếc nhẫn này, là dùng tiền lương đầu tiên tôi tự kiếm được để mua, không gì có thể sánh bằng!”

Lê Đào Đào lộ vẻ căm hờn, thậm chí trực tiếp tức đến đỏ cả mắt.

“Thương Tự, còn không đi!”

Cô không chút khách khí, từ những lời vừa rồi có thể nghe ra sự ghen tị thô tục, thậm chí trước mặt chồng sắp cưới còn mập mờ với cháu trai người ta…