Liên Hôn Với Điên Phê Cấm Dục, Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Sủng

Chương 20

Thế thân?

Tô Thời Tửu hơi giật mình, trong đôi mắt màu nâu nhạt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Trình Thác: "Cậu không biết đấy thôi, chuyện thế thân này cũng khá phổ biến."

"Từ lúc tôi làm nhân viên kinh doanh, gần như gặp đủ loại người. Lần trước có một khách hàng của tôi dẫn bạn trai đến xem biệt thự, nói là nhà cưới, vốn dĩ sắp chốt rồi, kết quả thì sao? Bạn trai anh ta nghe tin ánh trăng sáng từ nước ngoài về, lập tức chia tay khách hàng của tôi ngay tại chỗ, quay ngoắt đi theo đuổi ánh trăng sáng đó!"

Trình Thác vừa nói vừa kích động vỗ đùi một cái.

Đúng lúc này nước lẩu và đồ ăn được mang lên.

Trình Thác dừng lại, câu chuyện bị gián đoạn.

Đợi phục vụ đi rồi, cậu ấy mới nói tiếp: "Lúc đó tôi với khách hàng đứng hình luôn, sau này mới biết, khách hàng của tôi chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của ánh trăng sáng kia, là do tên khốn đó cố tình giấu giếm. Mặt ngoài thì đối tốt với khách hàng của tôi, còn nói muốn kết hôn, nhưng thực chất chỉ coi người ta là thế thân!"

Tô Thời Tửu cau mày: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó hai người họ chia tay chứ sao."

Trình Thác thở dài thườn thượt: "Làm tôi cũng không bán được nhà."

Tô Thời Tửu: "..."

Tô Thời Tửu lơ đãng nhìn nồi lẩu uyên ương trước mặt.

Thế thân sao?

Trước đây Tô Thời Tửu chưa từng nghĩ theo hướng "Thế thân" này, bây giờ nghe Trình Thác nói như vậy, lại cảm thấy cũng hơi có lý.

Nếu không thì tại sao Cố Thù Quân lại cứ phải quy định mùi hương dầu gội và sữa tắm của cậu?

Hơn nữa...

Tô Thời Tửu thầm nghĩ, sau khi hai người đăng ký kết hôn, Cố Thù Quân thực sự rất thích ôm cậu ngủ, cũng thích hôn cậu, chạm vào cậu, nhưng chưa bao giờ có hành động tiến xa hơn một bước.

"Mà tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, cậu biết mà, tôi hay suy diễn lung tung lắm." Trình Thác vừa nhúng đồ ăn vừa nói, "Biết đâu người kia của cậu, chỉ đơn giản là kiểu người... Ờm, tính cách rất kỳ lạ thì sao?"

Tô Thời Tửu gật đầu: "Không sao, dù sao ba năm nữa là có thể ly hôn rồi."

Trình Thác: "???"

Trên đầu Trình Thác như thể dựng lên một cái radar hóng chuyện, ánh mắt lập tức rời khỏi miếng thịt bò trong nồi lẩu, ngẩng đầu lên hỏi: "Ba năm nữa ly hôn?"

"...Ừm."

Tô Thời Tửu cụp mắt.

Lúc trước chuyện liên hôn này gây náo loạn rất lớn ở nhà họ Tô.

Mặc dù ba của Tô Thời Tửu, Tô Nhạc Lâm, dùng công ơn nuôi dưỡng để ép buộc Tô Thời Tửu liên hôn với Cố Thù Quân, nhưng Tô Thời Tửu không phải kiểu người cam chịu.

Cậu không định đánh cược cả đời mình, hy sinh vì lợi ích của nhà họ Tô, vì vậy kiên quyết không đồng ý.

Cuối cùng, vẫn là Cố Thù Quân ra mặt, đích thân hứa với Tô Thời Tửu rằng, hắn chỉ cần ba năm của Tô Thời Tửu, đợi đủ thời hạn duy trì hôn nhân ba năm, Tô Thời Tửu có thể đề nghị ly hôn với Cố Thù Quân bất cứ lúc nào, hơn nữa đến lúc đó, nhà họ Tô cũng sẽ đồng ý cắt đứt quan hệ với Tô Thời Tửu.

Từ đó về sau, Tô Thời Tửu và nhà họ Tô ở Giang Thành không còn liên quan gì nữa.

Thời hạn ba năm không quá dài, mà sự cám dỗ của việc cắt đứt quan hệ lại quá lớn, lúc này Tô Thời Tửu mới đồng ý.

Trình Thác ngồi đối diện, cẩn thận quan sát, thấy dáng vẻ cụp mi của Tô Thời Tửu, nhớ lại những chuyện Tô Thời Tửu đã trải qua hồi còn đại học, bỗng cảm thấy có chút đau lòng.

Trước khi hiểu rõ Tô Thời Tửu, cậu ấy không thể tưởng tượng được lại có ba mẹ đối xử với con ruột của mình như vậy... Hơn nữa, đã là năm 2023 rồi, mà vẫn còn chuyện liên hôn kiểu này...

Nhưng mà cũng may, chắc chắn cuộc sống sau này của Tô Thời Tửu sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Đôi mắt Trình Thác hơi cay cay.

Cậu ấy cầm ly lên, cụng vào ly nước trái cây của Tô Thời Tửu.

"Theo tôi thấy, ly hôn cũng tốt, ba năm sau lại là một trang nam tử! Đến lúc đó bọn mình phải ăn mừng một phen ra trò! Cậu biết nhà hàng tư gia rất nổi tiếng ở Giang Thành không? Hình như là món ăn đặt trước gì đó, đắt lắm, trung bình hơn hai nghìn tệ một người, đợi cậu ly hôn xong, tôi mời cậu đi ăn!"

Tô Thời Tửu không nhịn được bật cười: "Được."

Trình Thác vừa nói vừa dùng đũa chung gắp thịt cho Tô Thời Tửu, rồi bỏ hai phần óc heo đã gọi vào nồi, hào hứng nói: "À đúng rồi Thập Cửu, món này tôi cố ý gọi cho cậu đấy, lát nữa cậu nhất định phải thử, ngon lắm!"

Tô Thời Tửu liếc nhìn một cái: "... Tôi từ chối."

"Đừng mà, óc heo ngon thật đấy! Lừa cậu tôi làm chó!"

*