"Ting —"
Bảy giờ sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ của căn biệt thự.
Trên chiếc giường lớn sang trọng, trong lớp chăn lụa phồng lên một ụ nhỏ, vài giây sau, một cánh tay duỗi ra từ bên trong, trông trắng nõn như ngọc.
Tô Thời Tửu mò mẫm tìm chiếc điện thoại dưới gối, tắt chuông báo thức.
Cậu vừa tỉnh ngủ, ý thức còn chưa hoàn toàn trở lại, hàng mi dài rũ xuống, một lúc lâu cũng không muốn mở mắt.
Đêm qua, Tô Thời Tửu ngủ rất ngon.
— Cho dù là độ cao của gối, tấm nệm êm ái ôm lấy cơ thể, hay chiếc chăn mềm mại lướt nhẹ trên người, tất cả đều khiến cho trải nghiệm giấc ngủ của Tô Thời Tửu được nâng lên vài cấp bậc.
Tô Thời Tửu nằm nghiêng, hơi co người lại, mái tóc đen mềm mại theo bản năng cọ cọ vào gối, đang định trở mình, đột nhiên cảm thấy hình như sau lưng có gì đó cản trở.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Tô Thời Tửu cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Trên giường có thêm một người.
Là Cố Thù Quân.
Cơ thể Cố Thù Quân gần như dán sát vào Tô Thời Tửu, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn phả vào đỉnh đầu cậu, cánh tay rắn chắc đang đặt trên phần eo thon gọn hạ xuống khi cậu nghiêng người, có lẽ bởi vì lòng bàn tay đối phương đang chống trên giường, nên Tô Thời Tửu cũng không cảm thấy nặng.
Một đêm trôi qua, nhiệt độ cơ thể hai người như hòa vào làm một.
Thực ra những điều này cũng không có gì.
Lúc trước khi hai người đăng ký kết hôn, lần đầu tiên ngủ chung giường, Cố Thù Quân cũng ôm cậu thân mật như vậy.
Nhưng mà...
Điều khiến Tô Thời Tửu để ý là, lần này cậu nhạy bén nhận ra, có thứ gì đó đang chọt ở sau eo mình. Là đàn ông, đương nhiên Tô Thời Tửu biết đó là cái gì.
Tô Thời Tửu nhíu mày, đang định vùng vẫy thoát khỏi đối phương, thì ngay sau đó, cánh tay Cố Thù Quân đột nhiên dùng sức, như ôm em bé, kéo Tô Thời Tửu vào lòng mình.
Tô Thời Tửu bị bắt di chuyển.
Hơi thở cậu không tự chủ được hỗn loạn một chút.
Nhắm mắt lại, Tô Thời Tửu mở miệng: "Cố Thù Quân."
Cậu đoán, chắc hẳn Cố Thù Quân đã tỉnh ngủ.
Quả nhiên.
"Hửm?" Giọng nói trầm thấp của Cố Thù Quân vang lên bên tai Tô Thời Tửu. Rõ ràng hắn chỉ phát ra một âm tiết, nhưng nghe sao mà khàn khàn gợi cảm đến chết người.
Cùng lúc đó, cánh tay Cố Thù Quân hơi cử động, bàn tay to lớn hiện rõ khớp xương của hắn xòe ra, đặt lòng bàn tay lên bụng Tô Thời Tửu.
Cơ bắp Tô Thời Tửu căng cứng.
Cậu mím môi: "... Buông ra."
"Nếu tôi không muốn thì sao?" Cố Thù Quân thản nhiên nói xong, bật ra tiếng cười khẽ, nghe ra có chút bệnh hoạn khó tả.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay hắn như gõ phím đàn piano, chạm nhẹ lên làn da Tô Thời Tửu, lòng bàn tay tự nhiên di chuyển lên trên, đôi môi mỏng nhạt màu áp sát vào tai Tô Thời Tửu, giọng nói vẫn mang theo ý cười, hỏi: "Tôi không muốn buông tay, em định làm gì?"
Tô Thời Tửu: "..."
Tô Thời Tửu nắm lấy bàn tay không an phận của Cố Thù Quân.
Cố Thù Quân khựng lại.
Ngay sau đó, không đợi Tô Thời Tửu trả lời, hắn liền lật tay lại, đan mười ngón tay với tay Tô Thời Tửu, vùi đầu vào cổ cậu, cười khúc khích.
Mặt Tô Thời Tửu không cảm xúc nghiêng đầu.
Cậu thầm nghĩ, Cố Thù Quân đúng là bệnh không nhẹ.
Chẳng trách đối phương trẻ tuổi như vậy đã là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Cố, còn sáng lập công ty công nghệ lấy trí tuệ nhân tạo làm mục tiêu chính, đồng thời lấn sân sang các lĩnh vực đầu tư mạo hiểm*, khách sạn và bất động sản vân vân, giá trị con người ít nhất cũng hơn trăm tỷ, là người có danh vọng nhất trong thế hệ trẻ Giang Thành, vậy mà chỉ có thể thông qua hình thức liên hôn để kết hôn với Tô Thời Tửu.
*Đầu tư mạo hiểm (风投): chỉ hoạt động cung cấp vốn tài chính cho cá nhân và doanh nghiệp khởi nghiệp trong giai đoạn ban đầu.
Người nhà họ Cố chưa từng nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho Cố Thù Quân sao?
Vài phút sau, cuối cùng Cố Thù Quân cũng cười đủ rồi.
Hắn buông tay đang nắm lấy tay Tô Thời Tửu ra, lười biếng nói: "Tô Thời Tửu, dậy thôi."
... Còn cần anh nhắc nhở sao?
Nếu không phải vừa rồi Cố Thù Quân... Tô Thời Tửu đã dậy từ lâu rồi.
Cậu thầm chửi trong lòng, xoay người xuống giường.
Cầm lấy điện thoại, Tô Thời Tửu vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa mở khóa, tắt chế độ không làm phiền, đã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Cuộc gọi nhỡ phần lớn là của chủ tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng cậu từng làm việc và chị Lý, còn có một số số lạ.
Còn tin nhắn...
Tô Thời Tửu mở ra xem, từ ban đầu là chất vấn, đến sau là tràn ngập những lời lẽ thô tục, nội dung không thể nào nhìn nổi, còn có mấy chục tin nhắn bởi vì mắng chửi quá đáng, trực tiếp bị hệ thống tự động đưa vào thùng rác.
Vẻ mặt Tô Thời Tửu thản nhiên, lướt xem qua, thấy không có tin tức quan trọng gì, bấm một cái xóa hết.