Khụ! Mọi người không hẹn mà cùng giương mắt nhìn lên mặt trời.
Hôm nay mặt trời cũng không có mọc ở hướng Tây.
Chúc Hoa tiến lên một bước nói: "Đại sư huynh, để ta đến giúp huynh. Tình cờ ta biết một ít y thuật..."
Nhưng mà hắn còn chưa có nói xong, Tiêu Tịch Tuyết đã ngắt lời hắn trước.
“Không cần, ta có thể tự mình làm được.”
Dứt lời, Tiêu Tịch Tuyết phớt lờ ánh nhìn khác nhau của mọi người, tự mình bế Đường Nghiên vào trong phòng.
Chúc Hoa đứng ở phía sau kinh ngạc đến mức miệng biến thành hình chữ O, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Trên mặt những khác cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong phòng.
Tiêu Tịch Tuyết cẩn thận đặt Đường Nghiên lên giường của mình.
Hắn ngồi ở mép giường bắt mạch cho cậu, sau khi biết được tình hình của người trước mặt, Tiêu Tịch Tuyết nhíu chặt mày.
Linh căn bị rút ra, kim đan bị lấy đi, tu vi bị phế, sức lực cả người đều bị cạn kiệt, gần như đang ở kề cận cái chết.
Tiêu Tịch Tuyết không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vàng từ trong giới tử lấy ra một viên đan lục phẩm chữa thương và một viên tích cốc đan nhét vào trong miệng Đường Nghiên.
Ở Tiên Linh đại lục, đan dược được chia thành mười hai phẩm cấp, mỗi một phẩm cấp lại có công hiệu khác nhau chia thành bốn loại hạ, trung, thượng, cực phẩm.
Đan dược chữa thương mà Tiêu Tịch Tuyết cho Đường Nghiên uống là loại cực phẩm đan dược lục phẩm, do hắn tự tay luyện chế.
Nhìn thấy tâm mạch và khí tức của Đường Nghiên dần dần ổn định, Tiêu Tịch Tuyết cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lập tức hắn nghĩ đến đan điền bị phá nát của đối phương, do dự một lát rồi chậm rãi đưa tay ra.
Một lúc sau, vạt áo của Đường Nghiên mở rộng, đai lưng lỏng lẻo, vòng eo gầy gò nhưng rất rắn chắc.
Làn da giống như cực phẩm lãnh ngọc bại lộ dưới không khí nhẵn nhụi trắng nõn, trên người rải rác những vệt đỏ và miệng vết thương, nhìn cũng không khó coi ngược lại còn có chút đặc biệt khuyến rũ và đáng thương.
Duy chỉ có lỗ đen đang chảy đầy máu ở bụng đã phá hủy khối thân thể xinh đẹp này.
Nếu Đường Nghiên còn tỉnh, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức tưởng rằng có một kẻ biếи ŧɦái khác đang thèm muốn mông của mình.
Mặc dù cả hai người đều là nam nhân, cấu tạo thân thể đều giống nhau.
Nhưng Tiêu Tịch Tuyết cảm thấy có chút khó chịu không thể giải thích được. Hắn liếc nhìn nam nhân đang bán khỏa thân, ánh mắt lại nhìn đi chỗ khác, mặt không chút thay đổi đặt tay lên cái lỗ đang chảy máu trên bụng Đường Nghiên.
Linh lực thuần khiết từ từ chảy ra khỏi tay hắn.
Đường Nghiên vẫn nhíu chặt mày, sắc mặt dần dần trở nên hồng nhuận.
Đột nhiên, đôi môi mỏng mềm mại của Đường Nghiên khẽ mở ra, khóe môi phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.
Tiêu Tịch Tuyết sững người, nhất thời cảm giác càng thêm không được tự nhiên.
Trước kia hắn cũng từng giúp các sư đệ trị thương, chưa bao giờ hắn cảm thấy không được tự nhiên như bây giờ.
Sau khi chữa trị vết thương cho Đường Nghiên, Tiêu Tịch Tuyết lại bấm tay niệm thần chú dùng Tịnh Trần Thuật đem người tẩy rửa sạch sẽ, cuối cùng lấy ra quần áo của chính mình thay cho cậu.
Hắn so với Đường Nghiên cao lớn hơn một ít, quần áo đương nhiên cũng sẽ rộng hơn một chút. Tuy nhiên, ngay khi chiếc áo choàng được khoác lên người Đường Nghiên, nó liền tự động thay đổi kích thước tương ứng.
Sau khi làm xong mọi việc, Tiêu Tịch Tuyết đi đến bên cửa sổ, lấy tấm nệm mà hắn thường ngồi thiền ra, bắt đầu tu luyện như mọi ngày.
Thuyền linh không nhanh không chậm trôi nổi trên không của núi Thần U.
Nhật nguyệt thay đổi, các vì sao chuyển động, vài ngày lặng lẽ trôi qua trong chớp mắt.
Đường Nghiên cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Cậu mở mắt ra, liếc mắt đánh giá khung cảnh xa lạ xung quanh mình.
Thật sự là Hứa Chân Chân đã cứu cậu?
Hệ thống im lặng mấy ngày liền nói: [Kí chủ, cậu là được Tiêu Tịch Tuyết cứu.]
Đường Nghiên lộ vẻ kinh ngạc: [Tiêu Tịch Tuyết? Đại phản diện trong cuốn sách?]