Câu trả lời của Tần Thâm nằm ngoài dự đoán của Tô Mạt.
Cô hơi ngẩn người, sau khi kịp phản ứng, đôi môi đỏ quyến rũ khẽ nhếch lên đầy vẻ chế nhạo, eo thon tựa ra sau, trở lại dáng vẻ uể oải thường ngày.
Lẳиɠ ɭơ.
Lẳиɠ ɭơ đến tận xương tủy, lại còn bày ra thêm vài phần làm màu.
Có một số người đàn ông như thế, vẻ ngoài đứng đắn, nghiêm nghị, nhưng thực chất bên trong còn "lẳиɠ ɭơ" hơn bất cứ ai.
Loại người này còn rất kén chọn.
Bạn tưởng anh ta không màng nữ sắc, ngồi trong lòng mà không động tâm, nhưng nếu đã động, thì phóng túng đến mức không ai bằng.
Tô Mạt cảm thấy, Tần Thâm chính là kiểu người đó.
Sau sự việc nhỏ này, cả hai không nói thêm lời nào suốt quãng đường còn lại.
Khi xe sắp đến ngõ Tây, Tô Mạt mở ứng dụng quét mã QR trả tiền.
Cô trả dư 5 tệ, xem như cho Tần Thâm tiền đi xe về.
“Cảm ơn thầy Tần đã đưa tôi về.”
Tô Mạt nói lời cảm ơn, nhưng ánh mắt chẳng thèm liếc anh một cái.
Tần Thâm thấy rõ thái độ của cô, không nóng giận, chỉ đáp: “Khách sáo.”
Xe vừa dừng, Tô Mạt lập tức xuống xe. Cô đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau.
Nhíu mày quay lại, cô thấy bóng dáng cao lớn của Tần Thâm đứng ngay sau lưng mình.
Tô Mạt nhếch môi, định mở miệng hỏi, thì giọng bà ngoại Hàn Kim Mai đã vang lên từ phía sau: “Mạt Mạt, Tiểu Tần.”
Nghe tiếng, người Tô Mạt hơi cứng lại, cô đã đoán được diễn biến tiếp theo, có lẽ hôm nay Tần Thâm sẽ ở lại dùng cơm tối.
Quay lại nhìn, cô càng chắc chắn suy đoán của mình.
Bởi vì bên cạnh bà ngoại còn có bà Triệu, người đã ganh đua với bà suốt cả đời.
Bà Triệu nhìn Tần Thâm, mắt có vẻ cười nhưng thực chất lại đầy tinh quái: “Đây là bạn trai của Mạt Mạt à?”
Bà ngoại Hàn Kim Mai hài lòng với Tần Thâm: “Đúng thế, bà thấy sao?”
Thôi xong, kiểu này đúng là "ép bò uống nước."
Thấy sao à?
Không ra sao cả.
Bà Triệu hỏi tiếp: “Làm nghề gì?”
Hàn Kim Mai thay Tần Thâm trả lời: “Tự mở tiệm, tiệm xăm hình, rất đông khách. Nghe nói bình thường muốn tìm Tiểu Tần xăm phải xếp hàng chờ…”
Bà Triệu bĩu môi, không rõ tin hay không, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: “Thật sao?”
Hàn Kim Mai đáp ngay: “Bà già rồi, không hiểu nổi mấy chuyện của giới trẻ đâu.”
Bà Triệu liếc bà một cái, viện cớ chuẩn bị bữa tối để rời đi, vừa đi vừa lầm bầm: “Tôi già, bà không già chắc? Đồ già không chết, còn lớn hơn tôi hai tuổi đấy…”
Tuổi già tai nghễnh ngãng, bà ta không nghe rõ, nên tưởng ai cũng như mình.
So với bà Triệu, Hàn Kim Mai lại rất thính tai.
Nghe được lời mỉa mai, bà lập tức muốn xông lên tính sổ, nhưng bị Tô Mạt kéo lại, cô khoác tay bà, chuyển đề tài: “Bà ngoại, tối nay ăn gì?”
Được Tô Mạt ngăn lại, Hàn Kim Mai nhớ ra Tần Thâm vẫn còn đứng đó, lập tức nở nụ cười hiền từ: “Cá kho, thịt hấp, thịt kho mắm dưa…”
Bà liệt kê cả loạt món, cuối cùng nhìn sang Tần Thâm, vui vẻ nói: “Bà hỏi qua bà mối rồi, nghe nói mấy món này Tiểu Tần rất thích ăn.”
Tô Mạt: “…”
Tần Thâm gật đầu: “Cảm ơn bà ngoại.”
Cách anh gọi "bà ngoại" khiến Hàn Kim Mai cười đến không khép nổi miệng.
Còn Tô Mạt thì nhìn mà không nhịn được lườm mắt.
Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy mình giống như cây cải thảo mùa đông bán chậm, không chỉ hạ giá mà còn phải kèm quà tặng.
Trong bầu không khí "hòa thuận" như vậy, ba người cùng trở về nhà.
Vừa vào cửa, Tô Mạt uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa chơi điện thoại, còn Tần Thâm thì theo Hàn Kim Mai vào bếp.
Chơi điện thoại một lúc, cảm thấy nhàm chán, Tô Mạt ngước lên, ánh mắt liếc qua bóng dáng siêng năng của Tần Thâm trong bếp, cô nheo mắt, gửi cho anh một tin nhắn:
[Thầy Tần, có phải anh vừa gặp đã yêu tôi không?]