Từ hôm qua, biểu hiện của Sở Hạ có tiến bộ lớn, đạo diễn bây giờ nhìn thấy cậu, miệng cười ngoác đến mang tai, lại nhìn thấy hôm nay Sở Hạ vẫn giữ được phong độ như ngày hôm qua, mặc dù vẫn phạm một vài lỗi không lớn không nhỏ, nhưng chỉ cần hướng dẫn cậu một lần, nhất định sẽ không phạm lỗi lần hai, đạo diễn lần đầu tiên thấy một diễn viên được đào tạo bài bản như vậy, cảm giác thành tựu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Sau này khi chỉ đạo bộ phim, mỗi lần gặp diễn viên nào chậm hiểu, thuận miệng sẽ nói, nhìn Lý Liên Tinh người ta xem, các cậu đến cả một người mới cũng không bằng, điều này làm cho nam nữ chính cảm thấy rất xấu hổ, suy cho cùng thời gian trước bọn họ vẫn còn chế nhạo thầm rằng Lý Liên Tinh không phải là người có thể ăn được bát cơm này, mà nháy mắt cậu đã trở thành học trò xuất sắc trong miệng của đạo diễn, thật vô lý.
Số phận của con người có thể thay đổi bất ngờ, nam nữ chính đều tò mò hỏi Sở Hạ làm sao lại đột nhiên trở lên lợi hại như vậy, Sở Hạ không biết xấu hổ nói, có lẽ chính là do thiên phú đấy.
Mặt của nam nữ chính cứng đờ, con người này thật không biết nói chuyện.
Buổi tối có một buổi tiệc rượu, Sở Hạ vốn dĩ không có trong danh sách mời, vừa lúc đạo diễn có thừa một thư mời, cảm thấy Sở Hạ là nhân tài có thể bồi dưỡng, mà tiệc rượu có không ít đạo diễn và nhà sản xuất đến, đạo diễn dự định giới thiệu cho Sở Hạ một công việc mới, diễn viên tiềm năng như vậy không thể bỏ qua được.
Sở Hạ không muốn đi, nhưng cậu vừa mới đến thế giới này, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cũng muốn đến xem xem tiệc rượu có cái gì vui.
Đến tiệc rượu, Sở Hạ phát hiện lo lắng trước đây dường như dư thừa rồi, ở đây vốn dĩ không có người để ý cậu, đến cả vị đạo diễn đưa cậu đến đây cũng không được xem trọng, Sở Hạ không đi theo đoàn người, chỉ chọn một vài miếng bánh kem nhỏ để ăn trong khu vực ăn uống.
Phải nói rằng, bánh kem ở đây làm cũng khá ngon. Đột nhiên, âm thanh trong sảnh tiệc hoàn toàn im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa, một người đàn ông hơn 30 tuổi từ ngoài đi vào. Tay Sở Hạ cầm bánh kem đông cứng giữa không trung, cậu nheo mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng nổi bật, nhỏ giọng hỏi: "Là … Bạch Ngạn?"
"Đúng vậy." Hệ thống trả lời, mà đồng thời trong không gian hệ thống cũng tải xuống rất nhiều thông tin liên quan đến Bạch Ngạn.
Hai mắt Sở Hạ nhìn thẳng vào Bạch Ngạn, cậu không che giấu ánh mắt của mình, trong kí ức của nguyên chủ có rất nhiều hình ảnh liên quan đến Bạch Ngạn, nhưng tất cả những điều đó cộng lại không có tác động lớn bằng việc tận mắt nhìn thấy anh, lúc này cậu nhận xét nói: "Lớn lên cũng khá đẹp trai."
Hệ thống nghe xong, hỏi Sở Hạ: "Cậu chỉ có suy nghĩ này à?"
"Nếu không thì sao?" Sở Hạ cười nói: "Hiện tại tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy được điều này, bên trong tôi vẫn chưa tìm hiểu sâu." Nguyên chủ có thể kết hôn cùng Bạch Ngạn là do nguyên chủ giao dịch với cụ ông của nhà họ Bạch, cầm được thứ có thể đe dọa Bạch Ngạn, chỉ là hai người bọn họ vẫn chưa tổ chức đám cưới, người trong ngành đến hiện tại vẫn không biết Bạch Ngạn thật sự đã kết hôn cùng một người con trai.
Nguyên chủ cầm được một vài di vật của mẹ Bạch Ngạn từ trong tay của cụ Bạch, cho rằng như vậy có thể buộc Bạch Ngạn đầu hàng nhưng Sở Hạ cảm thấy, theo như tính cách của Bạch Ngạn, trong tay nguyên chủ hình như là có tro cốt của bố mẹ anh, không đồng ý với thỉnh cầu của nguyên chủ, trong đó có lẽ vẫn còn có mấy phần là nguyên nhân khác.
Nhưng hiện tại đến cũng đến rồi, chấp nhận vậy.