Thở dài, Lục U U gọi điện cho chủ nhà, không ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời: "Thích dọn thì dọn, tiền thuê không hoàn lại."
Xuống xe với tâm trạng bực bội, cô dùng một điếu thuốc và 10 tinh tệ làm phí "cảm ơn" để hối lộ người canh trang trại, sau đó chạy vào rừng. Đến khi nhìn thấy bóng dáng nam phụ dưới đáy hố, tâm trạng cô mới khá hơn đôi chút.
Hiện giờ khoảng hai giờ chiều, giám sát viên đang nghỉ trưa. Lục U U buộc dây thừng vào tảng đá hôm qua, trượt xuống hố và tìm thấy nam phụ đang ngồi nghỉ dưới bóng râm.
Tình trạng của anh khá hơn nhiều so với hôm qua. Vết thương đã được cầm máu, quần áo trên người tuy vẫn rách nát, nhưng có lẽ đã được rửa qua bằng chút nước, trông cũng sạch sẽ hơn.
Ánh nắng ấm áp đầu thu xuyên qua những kẽ kim loại, loang lổ trên khuôn mặt điển trai dịu dàng của anh, tạo cảm giác yên bình.
Cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài và nội tâm bực bội dần dịu đi. Lục U U không đánh thức nam phụ đang ngủ say, cô mở túi ngủ ra, ngồi bên cạnh anh, hít thở không khí thoảng mùi dâu tây ngọt ngào, chẳng mấy chốc cũng thϊếp đi.
Ngay khi cô nhắm mắt, Alpha tóc bạc đẹp trai mở mắt ra.
Trong đôi mắt màu tím như đá quý phản chiếu ánh mặt trời vàng rực, hàng mi bạc tạo bóng cong lên, che khuất ánh sáng ấm áp thoáng qua trong đôi mắt.
Ánh mắt anh di chuyển chậm rãi, dừng lại trên khuôn mặt của Lục U U. Đôi môi mỏng khẽ nhấp: "Chết rồi sao?"
D241-dthxⅡ không có tác dụng với cô gái kỳ lạ này, đây là phiên bản cải tiến mà anh đã thêm nhiều thuốc an thần và độc tố hơn vào tối qua.
Chờ thêm vài giây, thấy Lục U U thực sự không động đậy, Lục Quyển Bách cử động cánh tay máy thô ráp, định đem "cái xác" của cô đi xa khỏi mình.
Ngón tay chạm phải chiếc chậu gấp, lúc này anh mới nhận ra cô đã mang theo rất nhiều thứ—
Túi ngủ, chậu gấp, túi nước cô đặc, hộp cơm, khăn tắm... qυầи ɭóŧ?
Ánh mắt anh lướt qua vật cuối cùng nằm trên túi ngủ, vị vua thống trị Đế Quốc Bóng Tối hiếm khi rơi vào trạng thái đơ não trong hai giây.
Gương mặt điển trai đen lại. Ngay khi nhìn rõ kích cỡ, Alpha tóc bạc gần như giận dữ dùng hai ngón tay kẹp lấy miếng vải mỏng kia—
Chiếc qυầи ɭóŧ cỡ vừa mà ngay cả nam Beta mặc cũng cảm thấy nhỏ, đến một nửa của anh cũng không nhét vừa. Cô lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng anh chỉ mặc vừa kích cỡ này?
Ý nghĩ này bất chợt hiện lên khiến Alpha tóc bạc bừng tỉnh, nhận ra việc anh để tâm cô mua cỡ quần nào cho mình đã là một điều vô lý.
Sắc mặt anh âm u, Lục Quyển Bách lạnh lùng nhìn khuôn mặt Lục U U, suy nghĩ xem liệu có thể làm cô sống lại rồi gϊếŧ thêm lần nữa hay không.
Cánh tay máy thô ráp siết chặt mảnh vải nhỏ bé "sỉ nhục" một Alpha như anh, như thể muốn đâm xuyên nó ra hai lỗ.
Tiếng cọ xát nhẹ nhàng của vải khiến Lục U U mở mắt. Cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là nam phụ đỏ cả tai, bối rối cầm qυầи ɭóŧ.
Cô sững sờ hai giây, sau đó nhanh chóng nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ. Rất nhanh cô nhập vai, nở nụ cười tươi rói với nam phụ: "Bảo bối, đây là quần em mới mua cho anh, có thích không ?"