"Ngài Cố, tôi nghĩ anh sẽ có lựa chọn tốt hơn." Tô Thời Cẩm nghiêm túc đẩy lại bản hợp đồng.
"Ngài Cố, thật ra hôm nay tôi đến, chính là muốn nói rõ với anh, tôi tạm thời không có ý định kết hôn." Tô Thời Cẩm suy đi nghĩ lại, vẫn thẳng thắn nói rõ ra.
"Tôi chỉ là một bác sĩ thú y bình thường, sau này cũng chỉ muốn làm một bác sĩ thú y bình thường thôi, nhà họ Cố có sản nghiệp lớn như thế, với thân phận của anh thì hoàn toàn có thể tìm omega ưu tú hơn làm bạn đời."
Nghĩ đến bản hợp đồng kỳ lạ này, Tô Thời Cẩm dừng lại một chút, nói: "Đương nhiên, dù không có bản hợp đồng này cũng vậy."
Với gia thế của nhà họ Cố, Cố Vị Dương muốn tìm người như thế nào mà chẳng được.
Vì vậy Tô Thời Cẩm càng không hiểu bản hợp đồng này làm sao tồn tại được, hơn nữa Cố Vị Dương trông có vẻ rất thích thú, như thể cảm thấy bản hợp đồng có thể chia cho cậu một nửa tài sản này, sẽ mang lại cho hắn lợi ích gì đó.
Tô Thời Cẩm không hiểu, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao mục đích cậu đến hôm nay chính là muốn nói rõ ràng với cậu chủ nhà họ Cố này, cậu sẽ không chấp nhận việc liên hôn gả vào nhà họ Cố.
Cậu không muốn cuộc sống yên bình của mình gây ra sóng gió không cần thiết.
"Ngài Cố, nếu không có việc gì khác, tôi xin phép không tiếp chuyện được nữa." Kem trước mặt Tô Thời Cẩm đã hơi tan, cậu cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt.
Ánh mắt Cố Vị Dương nâng lên theo cậu, trước khi tay Tô Thời Cẩm nắm tay nắm cửa, Cố Vị Dương liền mở miệng, hỏi: "Nếu không có nhà họ Cố thì sao?"
?
Tô Thời Cẩm dừng bước, thắc mắc quay đầu lại.
Ánh mắt Cố Vị Dương sâu thẳm, tư thế tùy ý dựa vào lưng ghế, hơi ngẩng cằm nhìn cậu, nói: "Nếu tôi không được tìm về nhà họ Cố, vẫn là Cố Vị Dương ở trong khe núi dựa vào bán sức lao động để sống, chẳng có văn hóa, chẳng có tiền bạc, chẳng có địa vị, tuyến thể còn bị tổn thương, không có gì cả."
"Bác sĩ Tô, em nghĩ với bộ dạng như vậy của tôi, sẽ có omega thích sao?"
Tô Thời Cẩm không hiểu sao lại nghe được một chút tự giễu trong giọng nói của hắn.
Sững sờ, Tô Thời Cẩm buông tay nắm cửa, rồi quay người nói: "Ngài Cố, anh không cần phải làm giả thiết như vậy, một người có ưu tú hay không, không cần dựa vào gia thế hay trình độ văn hóa để đánh giá."
Cố Vị Dương không biết nghĩ đến điều gì, cười khẽ một tiếng: "Nhưng bác sĩ Tô à, người bình thường dù là omega, alpha, hay beta, khi tìm bạn đời thì điều kiện vật chất quả thật cần được đặt lên hàng đầu, phải không?"
"Đặc biệt là xem mắt như chúng ta, trong thời gian ngắn không thể hiểu được tính cách của đối phương, chỉ có thể đánh giá nhanh từ vật chất xem người này có cần tiếp tục tiếp xúc hay không, về điểm này, tôi nghĩ tôi không nói sai."
...
Tô Thời Cẩm im lặng một chút.
Câu này, cậu thật sự không có cách nào phản bác.
Ít nhất là với bản thân Tô Thời Cẩm, nếu xem mắt với người chưa từng gặp mặt thì quả thật cậu sẽ tìm hiểu trước công việc và gia thế của đối phương.
"Ngài Cố, có một điểm không đúng." Tô Thời Cẩm nghĩ nghĩ, vẫn nói thêm một câu: "Nếu là tôi, so với gia thế của đối phương, tôi sẽ càng quan tâm đến việc đối phương có cầu tiến hay không."
Gia thế là không thể lựa chọn, nhưng một người có nỗ lực cầu tiến hay không là lựa chọn của chính người đó.
Nếu đối phương gia thế không tốt nhưng rất cầu tiến, cũng thật lòng thích cậu, thì Tô Thời Cẩm sẵn sàng tiếp xúc thử.
"Không phải ai cũng quan tâm đến gia thế, ngài Cố không cần phải nhìn thế giới này quá tệ vậy đâu."
Hôm nay Tô Thời Cẩm nói khá nhiều lời, có lẽ là bị giọng điệu tự giễu vừa rồi của Cố Vị Dương kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu luôn cảm thấy, cậu chủ nhà họ Cố, alpha ngang ngược đánh ngã phóng viên trước mặt giới truyền thông kia, không nên là người bị mắc kẹt trong quá khứ.
Nhưng cậu cũng không muốn nói quá nhiều đạo lý, dù sao đạo lý ai cũng hiểu, chỉ là khi đặt lên bản thân mình thì sẽ hay bám lấy những suy nghĩ bế tắc, không vượt qua được cái ải đó.
Nói đến đây, Tô Thời Cẩm gật đầu với Cố Vị Dương, rồi xoay người mở cửa, chuẩn bị đi.
Khoảnh khắc tay nắm vặn xuống, Tô Thời Cẩm liền nghe thấy tiếng ghế ma sát chói tai trên sàn nhà, còn có tiếng bước chân rơi trên thảm.
Cửa vừa mở hé ra một khe, alpha cao lớn đã đứng sau lưng cậu, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng chống lên cạnh cửa, ngăn cản động tác của cậu.
Liên tục bị ngăn mở cửa, dù là tính cách của Tô Thời Cẩm thì cũng hơi bực mình.
"Ngài Cố?" Tô Thời Cẩm nhíu mày quay đầu lại nhìn: "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi."
Dứt lời, Tô Thời Cẩm mới phát hiện khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước, đây hoàn toàn không phải khoảng cách giao tiếp bình thường, có hơi quá gần.