Nguyên Sâm kịp thời kéo Minh Thư ra, túm lấy sợi dây quanh cổ con lừa, không cho nó di chuyển thêm nữa.
Hắn vỗ nhẹ vào cổ con lừa để nó bình tĩnh lại: “Bình thường nó là con ngoan ngoãn nhất, chắc tối qua nó đã bị dọa sợ.”
Minh Thư nhân cơ hội hỏi hắn: “Tối qua… có nghiêm trọng không?”
“Không sao.” Nguyên Sâm trả lời: “Có năm người bị thương.”
Chỉ là những vết thương nhẹ, cuộc tấn công đêm qua là đỡ nhất, nhưng tiếp tục như thế cũng không phải cách.
Nguyên Sâm đạp yên trên lưng lừa, ngồi lên, chìa tay với Minh Thư: “Lại đây.”
Minh Thư do dự một chút, đứng bên thân lừa, nắm lấy tay hắn.
Nguyên Sâm bế cậu lên, ngồi ở phía sau hắn.
Phía sau có thêm một người, con lừa lại mất bình tĩnh chồm về phía trước mấy lần, Minh Thư vội vàng nắm lấy cánh tay của Nguyên Sâm, ổn định cơ thể.
Nguyên Sâm hơi nhíu mày, mắng: “Tiểu Thất!”
Tiểu Thất là tên của con lừa, khi Nguyên Sâm gọi nó, nó bình tĩnh lại, khịt mũi.
Khi cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại, Nguyên Sâm kéo sợi dây để khích nó đi lên trước.
Sau khi khởi hành, Minh Thư không nói thêm lời nào nữa.
Cậu sầu não về nhiệm vụ cốt truyện mới xuất hiện vào buổi sáng nên trông hơi thấp thỏm, Nguyên Sâm lại tưởng là vì đang tới tìm thi thể của người thân nên mới vậy.
Khi con lừa xuyên qua khu rừng, Nguyên Sâm đột nhiên nói: “Nếu muốn, cậu luôn có thể ở lại trong làng.”
Hoặc nếu Minh Thư có người thân khác ở bên ngoài, hắn cũng có thể chở cậu đi để đảm bảo cậu đến nơi an toàn.
Dù vậy, khi nghĩ đến thân hình gầy gò và khuôn mặt xinh đẹp của Minh Thư, hắn lại nuốt lại nửa lời định nói.
Mối đe dọa duy nhất với ngôi làng là người sói và bầy sói. Nguyên Sâm tự tin rằng mình có thể bảo vệ Minh Thư, nếu để cậu một mình lưu lạc bên ngoài có khi còn nguy hiểm hơn.
Minh Thư buồn ngủ đến mức khó mà mở mắt ra. Cậu nghe thấy giọng nói của Nguyên Sâm, mơ màng đáp lại, tựa trán vào lưng Nguyên Sâm.
Đêm qua vì quá sợ hãi nên cậu ngủ không yên giấc, sau đó sáng sớm phải thức dậy sớm nên cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Đường núi không bằng phẳng, thỉnh thoảng có chút xốc nảy khi ngồi trên lưng lừa, Minh Thư chỉ ôm chặt eo Nguyên Sâm, tiếp tục ngủ gật trên người hắn.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, Nguyên Sâm cúi đầu nhìn hồi lâu, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, lỗ tai đã đỏ ửng.
—
Nửa tiếng sau, Minh Thư được Nguyên Sâm đánh thức.
“Tới rồi.” Nguyên Sâm hơi nghiêng đầu: “Ngay đằng trước thôi.”
Xung quanh bốc lên một mùi khó chịu, xuyên qua vai Nguyên Sâm, Minh Thư nhìn thấy hai xác chết cách đó không xa.
Xác chết bị dã thú tấn công đã hoàn toàn biến dạng, quần áo bị xé thành từng mảnh, máu đông đã chuyển sang màu đen. Một số nội tạng bị xé ra trộn lẫn với nhau, bọn ruồi bu quanh.
Minh Thư tái mét, quay mặt đi không dám nhìn lại.
Nhưng cậu để ý thấy bên cạnh xác chết có một chiếc giỏ tre bỏ đi, vài củ khoai lang lăn xuống đất.
Nhìn hai cái xác này giống dân làng xung quanh hơn, còn “ba mẹ” cậu vội chạy qua nơi này, chắc họ không mang theo hành lý và khoai lang đâu nhỉ?
Minh Thư suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không phải.”
Dã thú tấn công người qua đường, có khi còn kéo xác đi xa hơn. Tuy nơi này gần với nơi Nguyên Sâm và Minh Thư gặp nhau nhưng quả thực không nhất định phải là ba mẹ của Minh Thư.
Nguyên Sâm nói “Được” rồi điều khiển con lừa quay đầu về.
Con lừa chở hai người đi, nhưng Nguyên Sâm không quay lại con đường lúc đi mà đi theo một hướng khác.
Hắn hỏi Minh Thư: “Tôi muốn tới nơi khác, cậu muốn đi cùng không?”
Cả hai đều không có quyền từ chối câu hỏi này. Nguyên Sâm không thể để Minh Thư ở đây một mình hoặc để cậu quay lại một mình.
“Được.” Minh Thư lại ôm Nguyên Sâm, lần này đã quen tay hơn.
Con lừa gặm vài cọng cỏ bên đường, vẫy tai rồi lại lên đường.
Đích đến kỳ này xa hơn, hai người tiến sâu vào rừng cho đến khi con lừa dừng lại và không chịu đi tiếp nữa.