Xuyên Thành Bác Sĩ Tư Nhân Của Bá Tổng Bệnh Tật

Chương 11: Ăn rồi, câm miệng được chưa?

Cái ly trong tầm tay không biết từ khi nào bị hắn hất xuống.

Ly vỡ vụn, mảnh nhỏ trên sàn nhà vẩy ra thật xa, hắn mới bừng tỉnh phát giác vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Tần Li ôm đầu, thở hổn hển, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại.

Nhạc chuông lỗi thời vang lên, Tần Li nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ấn tắt.

Nhưng đầu bên kia không chịu bỏ qua, lại vang lên, liên tiếp vang lên vài lần. Tần Li chịu đựng cơn đau đầu còn chưa giảm bớt, kiên nhẫn nghe điện thoại.

“Ai?”

“Chào, Tần tiên sinh sao, thân thể hôm nay thế nào?”

Giọng nói ôn hòa dễ nghe thông qua microphone truyền tới, cực kỳ trong trẻo.

Hứa Tích Lưu nghiêng đầu, bả vai chống di động, xé gói mì đổ thêm nước sôi mới một lần nữa cầm điện thoại trên tay, theo lệ thường bắt đầu thực hiện chức trách bác sĩ tư nhân dịu dàng thăm hỏi.

Sáng sớm từ biệt thự vai chính công trở về nhà, lại ngủ một giấc đến buổi chiều, hiểu biết đơn giản một chút chỗ ở, nghĩ tới chức trách, vì thế có cuộc gọi này.

Nguyên chủ ở chung cư đơn một người ngay trung tâm thành phố, tuy không lớn nhưng thoải mái, phong cách tương đối giản lược, phù hợp tâm ý Hứa Tích Lưu. Một giấc ngủ tự nhiên đến khi tỉnh thật sự sảng khoái. Giờ phút này ngửi mùi thơm mì gói chậm rãi tản ra mỹ mãn nheo đôi mắt hoa đào.

Vì để ngày tháng sung sướиɠ có thể lâu dài, đương nhiên phải quan tâm ông chủ phát tiền lương.

Loại ý niệm này bật lên, tiếng nói Hứa Tích Lưu càng thêm ôn hòa, nhu hòa như dòng nước trong veo.

“Tần tiên sinh? Tần tiên sinh?”

“Có khỏe không?”

“Không chết được.”

Tần Li cắn răng, giọng nói từ kẽ răng chuồn ra, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

Ồn ào.

Tối hôm qua lại cảm thấy đối phương nhu hòa.

Nhất định là ảo giác.

Hứa Tích Lưu bên kia nghe giọng đối phương, còn có tiếng hít thở thô nặng trong điện thoại loáng thoáng truyền tới, chớp mắt, vai chính công lại bắt đầu không thích hợp?

Cậu vội dặn dò: “Tần tiên sinh uống thuốc chưa? Nhất định phải đúng giờ uống thuốc, mỗi lọ thuốc đều có nhãn, ấn theo lượng dùng là được......”

Ánh mắt Tần Li hoảng hốt, lỗ tai rót lời đối phương, khinh thường cong môi.

Dựa theo lời đối phương, quả nhiên kéo ngăn kéo ra thấy một đống chai lọ màu sắc rực rỡ.

Hắn nỗ lực nhẫn nại, từ mấy cái lọ phân biệt ra một đống thuốc viên trộn lẫn bên nhau, ngửa đầu cho vào miệng, nước cũng chưa uống.

Nhai nguyên viên thuốc khiến vị đắng lan tràn, tinh thần Tần Li dần dần thanh tỉnh, hắn cười lạnh một tiếng: “Ăn rồi, câm miệng được chưa?”

Hứa Tích Lưu nghe tiếng rắc rắc đầu bên kia, nghĩ thầm thật là người tàn nhẫn, nuốt trọng viên thuốc!

Không đúng, trọng điểm không phải cái này......

Trận rầm rầm vừa rồi, rõ ràng là âm thanh đảo mấy viên thuốc, sau đó là rắc rắc.

Nghe âm thanh kia, đối phương ăn mấy viên?

Hứa Tích Lưu trầm mặc một chút, không tin tà, gian nan hỏi: “Tần tiên sinh...... sẽ không ăn nguyên nắm chứ?”

Trong điện thoại truyền đến giọng đàn ông cười nhạo tối tăm khinh thường.

Trước mắt Hứa Tích Lưu tối sầm.

Trời ơi, đó là thuốc không phải đường!