Hai vị tuyệt thế kiếm tu, một kiếm cũng đủ chém rách non sông, xé nát thương khung.
Tần Thời và Liễu Trường Ký đều đứng yên bất động, chỉ thả ra linh áp, âm thầm dò xét lẫn nhau.
Cuồng phong đột ngột nổi lên, cỏ cây rung chuyển, đá núi vỡ vụn, dường như cả mặt đất cũng phát ra những tiếng răng rắc giòn tan dưới áp lực bạo liệt.
Lục Tục chỉ cảm thấy khí huyết trong l*иg ngực cuộn trào, trăm cốt rét run.
Hộ thể chân khí yếu ớt của cậu, dưới uy áp của tuyệt thế đại năng, chẳng khác nào tờ giấy mỏng manh, chỉ đứng một bên quan sát thôi cũng đủ khiến cậu mất nửa cái mạng.
Nhân lúc hai người giao đấu, muốn lén ra tay ám toán cũng không thể…
“Tiểu Thạch Đầu, sao ngươi lại đánh nhau với Liễu Trường Ký thế?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần ngông cuồng phóng túng, bất chợt xuyên qua tầng đấu khí dày đặc.
Một thân ảnh gầy cao, khoác nguyệt bạch cường trang, trong chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Tần Thời.
Phương Hưu cười híp mắt, vẻ mặt tràn ngập hứng thú, như thể chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Nói vài câu dễ nghe đi, sư thúc sẽ giúp ngươi đánh hắn.”
Liễu Trường Ký là tri kỷ của Tuyệt Trần đạo quân, mà Phương Hưu lại là sư đệ của Tuyệt Trần. Hai người quen biết nhiều năm, ngoài mặt tương giao, trong tối ngấm ngầm phân tranh.
Linh áp của đại năng tu sĩ có thể ảnh hưởng phạm vi trăm dặm. Phương Hưu cảm nhận được chiến ý sắc bén giữa Liễu Trường Ký và Tần Thời, bèn hăng hái chạy tới, háo hức chờ xem trận kịch chiến.
Hắn vừa đặt chân đến nơi, còn chưa kịp nhìn rõ cục diện xung quanh.
Đuôi mắt giấu sát khí thoáng cong lên, vô tình lướt qua Liễu Trường Ký—song con ngươi bỗng nhiên co rút lại.
Tiểu Khúc… Lục Tục sao lại ở đây?!
Lòng hắn chợt siết lại. Những chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, hắn vẫn chưa kịp bình tâm suy xét cho thấu đáo.
Tính toán ban đầu là tạm lánh một thời gian, đợi thời gian xóa nhòa lúng túng, rồi mới có thể thản nhiên đối diện với người kia—nào ngờ, gặp lại bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
Phương Hưu lập tức cảm thấy tai nóng ran, tim như trống trận gõ dồn dập. Hắn bỗng dưng có chút chột dạ mà dời mắt đi, lại bất chợt nhìn thấy một vết máu ngang dọc trước mặt.
“Ngươi bị sao vậy?” Hắn bỗng nổi cơn thịnh nộ, “Ai làm?”
Đôi mắt tuấn tú thoáng chốc hóa thành ánh nhìn sắc lạnh như rắn độc, băng hàn rét thấu xương, chằm chằm khóa chặt Liễu Trường Ký: “Ngươi?”
Trên mặt Lục Tục chỉ là một vết xước nhỏ, rướm vài giọt huyết châu, sớm đã khô lại.