Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 9

Ứng Hoài cười tủm tỉm nheo mắt: "Đương nhiên là không thể tin rồi, đàn anh phải nghe em tự mình nói chứ."

Lục Cảnh đột nhiên bóp chặt cằm anh.

"Nghe cậu nói cái gì? Nghe cậu tiếp tục lừa tôi? Nghe cậu buổi tối đứng trước gương phòng tập nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau bước lên sân khấu, sáng hôm sau lại cầm bài hát của chúng ta biến mất khỏi thế giới này?" Lục Cảnh ép Ứng Hoài ngẩng đầu lên.

Lực tay của Lục Cảnh hơi mạnh, Ứng Hoài khẽ nhíu mày, nhỏ giọng lên tiếng: "Đàn anh, anh làm em đau."

Lời này không giống như Ứng Hoài trước đây sẽ nói, Lục Cảnh nhíu mày, nhưng vẫn làm ngơ.

"Hay là nghe cậu nói xem cậu đã ép buộc công ty cũ chèn ép đồng đội như thế nào." Lục Cảnh cúi người xuống, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Ứng Hoài.

Đôi mắt của Ứng Hoài rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, khi cười lên mang theo một loại cảm giác mơ màng như say như tỉnh.

Nhưng chính đôi mắt này, đã lừa gạt tất cả bọn họ.

Cơn giận trong lòng Lục Cảnh không thể kìm nén được nữa, anh ta đột nhiên hất tay ra, Ứng Hoài mất đà, loạng choạng một bước, eo bị đập mạnh vào cạnh bàn phía sau.

Anh đau đến mức trước mắt tối sầm, trong lúc đầu óc choáng váng, nghe thấy giọng nói chán ghét của Lục Cảnh từ phía trước truyền đến: "Chẳng bằng cậu nói xem, lúc trước cậu đã lấy lòng lãnh đạo cấp cao của công ty như thế nào đi."

Anh nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lục Cảnh như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên: "Bằng... thân thể của cậu sao?"

"Đừng có làm tôi thấy ghê tởm nữa, Ứng Hoài."

Hơi thở của Ứng Hoài hơi dồn dập, anh ổn định lại vài giây, đột nhiên cười lên: "Đàn anh muốn biết sao?"

Anh nghiêng người về phía trước, viên ngọc bích đỏ ở đuôi tóc khẽ lắc lư theo động tác của anh, rơi xuống trước ngực: "Đàn anh đưa em đi, em sẽ nói cho đàn anh nghe."

Lục Cảnh trực tiếp bị chọc cười: "Cậu nằm mơ đi."

"Tôi không thể giúp cậu làm sáng tỏ những tin đồn thất thiệt kia đâu, Ứng Hoài," Anh ta không chút do dự đứng thẳng người, "Cậu cũng đừng đến giải thích với tôi nữa, không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn nghe."

Trương Hi bên cạnh rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, giọng điệu phấn khích: "Vậy là anh không quản nữa đúng không, anh Lục?"

"Không quản."

Lục Cảnh xoay người đi ra ngoài, lại nghe thấy Ứng Hoài phía sau lần nữa lên tiếng: "Đàn anh không muốn biết là ai đã giúp anh quay về tập đoàn Lục thị sao?"

Bước chân của Lục Cảnh đột nhiên dừng lại: "Cậu nói cái gì?"

Lục Cảnh xuất thân từ giới giải trí, vốn dĩ căn bản không được những phú hào trong giới kinh doanh này chấp nhận.

Anh ta đã nhiều lần vất vả nhưng vẫn không thể có được sự ưu ái của ba Lục, mãi cho đến sau này có người âm thầm giúp đỡ, rốt cuộc mới có thể nhận tổ quy tông vào một năm trước.

Ban đầu Lục Cảnh cho rằng anh ta có thể dựa vào thân phận con trưởng mà ngồi vững vàng trên vị trí người thừa kế của Lục thị, nhưng sau khi vào Lục thị anh ta mới phát hiện ra, Lục thị phức tạp hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.

Vì vậy, một năm nay, Lục Cảnh vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người đã từng giúp đỡ anh ta, để có thể ngồi vững vàng trên vị trí người thừa kế của Lục thị.

Lúc này Lục Cảnh nghe thấy lời nói của Ứng Hoài, đột nhiên quay đầu lại, nhưng lông mày lại nhíu chặt: "Cậu làm sao vậy?"

Sắc mặt của người trước mặt không biết từ lúc nào đã trở nên trắng bệch, ôm ngực nhỏ giọng nói: "Tim em khó chịu, đàn anh."

"Đàn anh có thể đưa em đi trước được không?"

Lục Cảnh nghiến răng: "Đừng giả vờ nữa, Ứng Hoài, vừa rồi cậu đã nói cái gì?"

Anh ta còn chưa nói xong, người trước mặt đột nhiên lảo đảo một cái, ngã thẳng về phía anh ta.

Lục Cảnh theo bản năng đỡ lấy người.

Sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống, vốn định trực tiếp đẩy người ra, trong đầu lại hiện lên một đoạn ký ức.

Một thanh niên sắc mặt tái nhợt nửa nằm trên giường bệnh, rõ ràng vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng giọng điệu vẫn ung dung như cũ: [Đàn anh, anh có tin em không?]

[Những tin đồn thất thiệt kia, một thời gian nữa em đều có thể tìm được bằng chứng, em sẽ chứng minh cho anh thấy, anh có tin em không?]

[Chờ thêm mấy ngày nữa, em sẽ tặng đàn anh một bất ngờ, được không?]

Lục Cảnh không rõ đây là ký ức từ đâu tới.

Anh ta có thể cảm nhận được trong nụ cười của thanh niên trong ký ức ẩn chứa sự dè dặt và mong đợi, nhưng trong đầu anh ta lúc đó chỉ toàn nghĩ đến việc mấy ngày sau, liệu anh ta có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Lục thị hay không.

Câu nói anh ta thốt ra là câu nói tổn thương nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.

[Tôi sẽ không tin cậu nữa, Ứng Hoài.]

[Tất cả mọi chuyện, đều là do cậu tự chuốc lấy.]

"Không phải!"

Lục Cảnh buột miệng nói ra, đợi đến khi phản ứng lại, thì đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Ứng Hoài, và ánh mắt kinh ngạc xen lẫn một chút sợ hãi của Trương Hi: "Anh Lục, vừa rồi không phải anh muốn đi rồi sao?"