Nam Nguyệt bất ngờ nhìn về phía Nam Xuân. Vào khoảnh khắc này, Nam Xuân cũng cảm thấy có chút sợ hãi, trước đây cô không phải là người như vậy.
“Con biết mẹ đang nghĩ gì. Không phải bây giờ Bùi Trí Dũng đã trở nên giàu có sao? Nhưng mẹ đừng quên là anh ta đã trở nên giàu có bằng cách nào.”
Nam Xuân vẫn giữ im lặng, không mở lời.
“Anh ta đã phản bội đứa con gái của mẹ. Cưới một người phụ nữ khác và trở thành con rể của một gia đình giàu có.”
Nam Nguyệt hít một hơi sâu, “Con và Bùi Trí Dũng đã chia tay, mà mẹ vẫn khen anh ta như vậy, không phải là đang chọc cười người khác sao?”
Nam Xuân bĩu môi, không nói được gì.
“Con mong rằng mọi người nhớ rõ bản thân mình là ai. Chồng con, Cố Bắc Thần mới là con rể của mẹ, là anh chồng của em ấy! Gia đình chúng ta chỉ cần sống một cuộc sống bình thường và thanh thản. Thế giới của những người giàu quá phức tạp, là thứ chúng ta không thể tưởng tượng được.”
Nam Nguyệt nắm lấy tay của Cung Bắc Thần đi về phía cửa.
Sau khi cô đi, Nam Xuân vội vàng lại gần Nam Dao hỏi.
“Dao Dao, có đau không?”
“Đương nhiên là đau rồi, chị ấy dùng lực nhiều lực như vậy.”
Nam Xuân lấy một cái khăn tắm rồi bảo ý tá bỏ ít đá, bọc lại rồi chườm cho Nam Dao.
“Lần này đúng là nhờ tên mù đó, mẹ cũng không biết nói gì. Nam Nguyệt bây giờ đã đủ lông, đủ cánh rồi!”
“Mẹ, Mẹ tin những gì chị ấy nói à? Mẹ thực sự tên rằng tên mù đó giúp con sao?”
Nam Dao che mặt, lòng đầy tức giận.
“Không phải vậy sao?”
“Mẹ không nghe chị ấy nói sao? Tên mù đó làm mát xa. Khách hàng của anh ta là ai, sao có thể giúp anh ta nhiều như vậy. Mẹ nghĩ đi, không thể được đâu!”
Nam Xuân càng bối rối hơn.
“Nếu không phải, vậy thì là ai?”
Không thể có chuyện việc này có thể giải quyết dễ dàng như vậy được?
“Dù sao con cũng không tin! Tên mù đó sao có thể làm được!” Nam Dao nghiến răng.
Nam Xuân nảy lên một ý tưởng.
“Có thể là sếp của chị con?”
“Đúng vậy!” Nam Dao cũng chợt nhận ra, “Không phải chị nói chị là thư ký của Tổng giám đốc đó sao?”
Mẹ con hai người họ nói đi nói lại đều cảm thấy như vậy mới hợp lý. Nhưng nghĩ lại thì hình như không đúng lắm.
“Nếu vậy, tại sao chị con lại giấu chứ.”
“Chẳng lẽ giữa chị ấy và cấp trên có gì đó mờ ám à?”
Mắt Nam Dao sáng lên, như thể là cô vừa phát hiện ra một việc động trời.
Nam Xuân lại lắc đầu.
“Không phải, mẹ hiểu tính con bé. Nó đã kết hôn rồi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Có lẽ là Tổng giám đốc thích chị ấy.” Nam Dao không kìm được mà lẩm bẩm, “Số chị ta đúng là may mắn thật.”
Nam Dao luôn cảm thấy rằng cuộc sống của chị tốt hơn của mình. Cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Mẹ, thay vì để chị sống cả đời với tên mù đó, sao không để chị ở bên Tổng giám đốc kia? Như vậy chúng ta cũng có thể hưởng chút phúc.”
“Con muốn chị con nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
Nam Xuân vội lắc đầu.
“Như vậy không được, nói ra sẽ rất đáng sợ.”
Nam Dao đảo mắt.
“Chị ấy theo một người chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao, nếu theo Tổng giám đốc còn có thể sống cao sang. Con chẳng phải là đang nghĩ cho chị ấy sao?”
Nam Xuân nghĩ về những lời Nam Dao vừa nói, cũng rất có lý.
“Muốn chị con tự nguyện làm việc này chắn chắn sẽ không được, mẹ sẽ nghĩ cách.”
Nam Dao có chút đắc ý, mặt cũng không còn thấy đau nữa.
Nếu Nam Nguyệt thực sự được Tổng giám đốc bao nuôi, cô ta tám phần sẽ có thể chế nhạo chị mình cả đời. Quan trọng là nếu Nam Nguyệt thực sự có thể hòa hợp được với cấp trên, biết đâu có thể giúp cô được gả vào một gia đình giàu có.
Nam Nguyệt không hề biết mẹ cô đang có những suy nghĩ này. Trong lúc mẹ và em đang tính toán những điều ấy, cô và Cung Bắc Thần đang tay trong tay.
Ra khỏi bệnh viện, cô hít một hơi sâu.
“Hôm nay em thực sự rất vui!” Nam Nguyệt nhìn về phía Cung Bắc Thần, “Cuối cùng thì em cũng dám nói.”
Cung Bắc Thần có chút bối rối.
“Trước đây em luôn phải nghe theo lời bà ấy nói, chỉ cần phản đối vài câu thôi sẽ liền dùng bệnh của Dao Dao mà ép buộc em.”
Nam Nguyệt thoải mái cười nói.
“Cảm ơn anh, Bắc Thần. Một triệu của anh đã giúp em giải quyết mọi nợ nần với gia đình, và còn khiến em tự tin nói hơn.”
Đúng vậy, anh chính là nguồn động lực của cô. Cho dù hôm nay Nam Xuân có gây thêm nhiều khó dễ với cô, cô cũng không sợ. Vì khi về nhà cô sẽ tâm sự cùng với anh và anh sẽ an ủi cô.
Dù không thể giải quyết được gì, nhưng cuối cùng cô cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Cung Bắc Thần không thể nhịn cười, anh thấy nụ cười thảnh thơi của Nam Nguyệt rạng rỡ và quyến rũ hơn bao giờ hết.
“Chúng ta đi ăn mì bò nha, lâu rồi em chưa ăn.”
Nam Nguyệt dẫn Cung Bắc Thần đến quán mì bò gần bệnh viện. Không khí ở quán ăn cũng rất bình thường.
Cung Bắc Thần vừa bước vào đã nhăn mày. Đối với anh, nơi này chỉ đơn giản là một đống hỗn độn!
Nhưng anh lại chẳng thể nói được gì, ngay lúc này anh thực sự ước rằng mình bị mù.
Nam Nguyệt cẩn thận đến vòi nước rửa sạch đũa, lau khô bằng giấy rồi mới đưa cho Cung Bắc Thần.
Nam Nguyệt cười nhìn anh ấy.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Sau khi ăn xong một tô mì, môi của Cung Bắc Thần đã trở nên đỏ. Nam Nguyệt cũng thế, một màu đỏ hồng rực rỡ, rất đẹp.
“Kem ốc quế có mua một tặng một đấy, chúng ta đi ăn cho đỡ cay đi.”
Nam Nguyệt lập tức đi mua kem ốc quế.
Chiếc lưỡi của Cung Bắc Thần vừa bị hành hạ bởi tô mì, thật sự rất cần món kem này.
Bình thường anh sẽ không bao giờ ăn loại đồ ăn này. Nhưng lúc này lại không thể chờ được mà nhét vào miệng mình và cảm thấy dễ chịu.
Nam Nguyệt đang ăn nhìn qua Cung Bắc Thần một cái, liền thấy khóe miệng anh đang dính kem.
“Khóe miệng anh có dính kem, để em lau cho anh.”
Cung Bắc Thần ngay lập tức đứng im. Nam Nguyệt thấy gương mặt căng thẳng ấy liền nảy ra ý định đùa giỡn một chút.
Cầm tay Cung Bắc Thần lên quẹt qua miệng anh, khiến cho miệng anh dính đầy kem.
“Hahaha… Bây giờ anh trông như một ông lão với bộ râu trắng vậy, haha…”
Nam Nguyệt đang cười thì Cung Bắc Thần lấy tay cô rồi đưa kem lên mũi cô.
Hai người cười vui vẻ.
Nhìn Nam Nguyệt qua mắt kính, cô thực sự cười rất tự nhiên, rất vui vẻ. Đôi mắt cong cong, giống như là vầng trăng vậy. Người nào nhìn vào cô ấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Nam Nguyệt mỉm cười nhìn Cung Bắc Thần, anh có chút đỏ mặt. Chưa từng có ai dám nhìn anh như vậy.
“Bắc Thần, đây có phải là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?”
“Phải.”
Nam Nguyệt ôm lấy mặt của Cung Bắc Thần, anh có chút ngạc nhiên nhìn cô.
Cô khẽ nhắm mắt và hôn lên môi anh.
Nụ hôn này đến một cách bất ngờ. Lần trước có trước có chút bối rối, nhưng lần này lại có phần tự nhiên hơn.
“Em sẽ cố gắng yêu anh, vậy nên anh cũng cố gắng yêu em nhé, được không?”
Có lẽ vì biết anh không thể nhìn thấy cô, nên Nam Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn trong việc nói và làm.
“Được.”
Nam Nguyệt càng cười rạng rỡ hơn.
Không lâu sau đó, Cung Bắc Thần lại có một bất ngờ lớn.