Nói về học vấn, Lâm Tiêu Tiêu là một nghiên cứu sinh chính thức của dự án 985. Còn về năng lực, cô ta thực sự là người mạnh nhất trong nhóm. Về kinh nghiệm, thì cô ta cũng là người làm việc ở đây lâu nhất.
“Cố hết sức vậy, còn lại thuận theo ý trời thôi.” Nam Nguyệt lập tức viết giấy đăng ký rồi đưa cho người trưởng nhóm.
Quản lý nói với cô là đợi Cung Tổng tới sẽ tổ chức phỏng vấn.
Nam Nguyệt vừa trở lại văn phòng, Lâm Tiêu Tiêu cười nhẹ khi thấy cô, “Nam Nguyệt, cô cũng đăng ký à?”
“Đúng.”
Sớm muộn gì thì mọi người cũng biết hết, cũng không cần thiết phải giấu.
“Ngưỡng một thật! Sự can đảm của sinh viên trường nghệ thuật thật sự rất đáng nể.” Lâm Tiêu Tiêu cười khẩy, “Cô biết sử dụng Excel không thế? Haha…”
Mọi người trong văn phòng cũng không kiềm chế được mà cười nhạo.
Tất cả mọi người trong văn phòng ngoại trừ cô được hơn bốn trăm điểm, còn lại đều là hơn 600 điểm trong kỳ thi cao khảo, tất cả bọn họ đều tốt nghiệp những trường đại học danh giá.
“Chắc là cô lại tính dùng gương mặt này để leo lên giường Cung Tổng chứ gì?”
Nam Nguyệt chẳng buồn đáp lại, cô thực sự cũng không có nhiều tự tin.
Trong văn phòng này, năng lực của cô thực sự không bằng Lâm Tiêu Tiêu, suốt năm qua cô vẫn luôn cố gắng. Bắt ép đôi tay mà cô dùng vẽ tranh để học các công cụ như Word, Excel, hay viết các bài diễn thuyết trên PowerPoint.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy Nam Nguyệt phớt lờ, cũng cảm thấy không thú vị, dù sao thì Nam Nguyệt cũng không thể là đối thủ của cô ta, cũng không nói gì thêm.
Buổi tối tan làm, Nam Nguyệt về nhà. Vừa bước tới cửa, cô thấy người chồng mới cưới đang ngồi trên ghế sofa, đã dọa cô giật nảy. Cô chợt nhớ ra, cô đã cùng với anh kết hôn rồi.
Cung Bắc Thần cũng không muốn về đây, là Hoa Anh ép anh.
“Xin lỗi, tôi không biết anh sẽ về đây, tôi sẽ đi nấu cơm.”
Nấu cơm xong, Nam Nguyệt dìu Cung Bắc Thần ngồi xuống trước bàn ăn.
Qua cặp mắt kính màu đen của mình, anh có thể thấy rõ bộ đồ ngủ mà Nam Nguyệt mặc, là bộ đồ có họa tiết liên quan đến hoạt hình, quần áo rộng che đi cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Tóc tùy tiện búi lên, để mặt mộc, thuần khiết và trong sáng, giống dáng vẻ của mấy cô gái hàng xóm ngây thơ.
Nam Nguyệt đưa đũa cho anh cầm, “Bên trái của anh là thịt heo xào ớt, bên phải là khoai tây xắt sợi. Tôi cũng không biết anh thích món gì, nên nếu anh thích gì thì có thể nói tôi.”
“Ừm.” Cung Bắc Thần đáp lại một tiếng.
Vì để giả mù, anh đã cố tình gắp đi gắp lại mấy lần mới gắp được thức ăn.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ.
Tới giờ đi ngủ, cả Cung Bắc Thần và Nam Nguyệt đều có chút căng thẳng.
Đây là đêm đầu tiên của vợ chồng họ!
Hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa, ngượng đến mức dùng ngón chân cũng có thể bới ra một căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách.
“Hôm qua anh đã đi đâu vậy?” Nam Nguyệt khó khăn tìm chủ đề nói chuyện.
“Làm việc.”
Để Nam Nguyệt không nhận ra, anh đã cố ý hạ giọng và nói bằng giọng khàn.
“Làm việc? Tôi có thể hỏi anh làm gì được không?”
Sau một lúc, Cung Bắc Thần không biết phải trả lời như thế nào, người mù thì có thể làm công việc gì?
Đúng vào lúc anh đang cố gắng động não để nhanh chóng đưa ra câu trả lời, Nam Nguyệt bất ngờ nói,
“Có phải là anh làm nghề mát-xa không?”
Mát-xa người mù, đây là công việc duy nhất mà Nam Nguyệt có thể nghĩ đến.
“Đúng.” Câu nói đó đã cứu Cung Bắc Thần.
“Ồ… Vậy chắc sau một ngày bận rộn công việc như vậy anh cũng mệt lắm rồi.” Nam Nguyệt lo lắng, xoa xoa đùi.
“Anh nên ngủ sớm chút, tôi sẽ đi tắm trước.”
“Ừm.”
Nói xong, cô bước vào nhà tắm.
Nam Nguyệt trong phòng tắm, đợi tới khi cô tắm xong đột nhiên phát hiện ra có lẽ do bản thân đã quá căng thẳng nên quên mang theo đồ thay, nhưng tủ quần áo lại được đặt ở phòng ngủ.
Cô vỗ nhẹ vào đầu mình, “Làm sao đây?”
Thật là, sao có thể quên việc mang đồ thay được chứ?
Khoan đã, Cố Bắc Thần bị mù mà, anh sẽ không thấy được.
Nam Nguyệt nghiến chặt răng, mặc dù biết là Cung Bắc Thần không thể nhìn thấy, nhưng bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt anh cũng có chút kỳ cục.
Cung Bắc Thần vừa mới cầm điện thoại lên được một lúc, anh nghe thấy tiếng động liền cất điện thoại.
Anh vừa ngồi vào thì liền thấy một người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước ra từ nhà tắm.
Mắt của Cung Bắc Thần đột nhiên mở to, một người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cứ thế xuất hiện trước tầm nhìn của anh một cách bất ngờ.Bất kỳ người đàn ông nào thì đều sẽ kinh ngạc đến mức đồng tử giãn nở, phải không?
Cô muốn làm gì?
Có phải cô đã phát giác ra anh giả mù nên cố tình quyến rũ anh không?
Không phải…
Có lẽ là cô nghĩ rằng dù sao anh cũng không nhìn thấy, nên hành động một cách tự nhiên.
Nam Nguyệt cẩn thận bước ra ngoài giống như một tên trộm, đứng trước tủ quần áo bắt đầu lấy quần áo.
Không biết rằng, cơ thể tuyệt vời của cô đã bị Cung Bắc Thần thấy hết.
Cơ thể của cô thực sự rất đẹp, da mịn như sáp, lớp trang điểm như đá ngọc, thỉnh thoảng có một vài giọt nước rơi xuống, cứ như thể chúng đang trượt vào tâm trí của Cung Bắc Thần.
Cung Bắc Thần không thể kiềm chế được cổ họng của mình, một cảm xúc khó tả đang ở đó.
Anh là một người đàn ông, một người trẻ tuổi và tràn đầy sức sống!
Anh cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể.
Để mà nói, từ trước đến nay chưa từng có loại cảm giác như vậy.
Cả mẹ của anh cũng nói, có phải anh có vấn đề về sức khỏe không?
Nếu không, vậy tại sao đến độ tuổi này rồi anh vẫn chưa phát sinh tình cảm với phụ nữ?
Qua việc này có thể chứng minh rằng anh chẳng mắc bệnh gì.
Nam Nguyệt đã tìm thấy và chuẩn bị xong quần áo, cô lặng lẽ cầm quần áo như một chú khỉ nhỏ, bước nhẹ nhàng rồi đi về lại.
Việc đó làm cho Cung Bắc Thần không nhịn được mà phì cười.
Nam Nguyệt giật mình dừng lại, nhìn về phía anh.
Anh lập tức giả vờ ho hai tiếng.
Nam Nguyệt cuối cùng cũng yên tâm vào lại nhà tắm.
Đợi khi cô ra ngoài, tóc cô ướt đẫm, quăn lại như những tảo biển đen.
Cô đã mặc quần áo vào, nhưng khi đứng trước mặt Cung Bắc Thần, qua cặp mắt kính râm Cung Bắc Thần vẫn có thể thấy cơ thể đẹp đẽ đó.
Kèm theo dáng vẻ nhẹ nhàng đáng yêu của một người con gái.
Vẻ đẹp tự nhiên, trong trắng và thanh khiết như hoa sen mọc từ nước trong.
Chắc chắn là hình ảnh đó
“Để tôi đưa anh vào nhà tắm, anh có cần tôi giúp anh tắm không?” Nam Nguyệt nói xong cũng có chút đỏ mặt.
Cô chưa từng tắm cho đàn ông bao giờ.
Cung Bắc Thần nhìn thấy Nam Nguyệt đỏ mặt, “Không cần.”
Cô dìu anh vào nhà tắm.
Vào thời khắc Nam Nguyệt quay người rời đi, phát hiện ra gì đó không ổn!
Đã nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.
Cung Bắc Thần tháo kính ra, nhìn xuống cơ thể mình, cũng có chút…
Nam Nguyệt đang ngồi trên giường, không ngừng xoa tay, đây có phải là đêm nở hoa và đèn cầy trong phòng ngủ của họ không?
Theo lý mà nói, anh ấy là một người mù, mình nên chủ động hơn một chút.
Nhưng…
Nam Nguyệt ôm mặt, không biết sau một lúc nữa nên làm thế nào để đối diện với anh.
Anh đã có phản ứng sinh lý, hai mươi tám tuổi, bởi vì là người mù vậy nên có lẽ vẫn chưa tiếp xúc qua với phụ nữ.
Phải làm sao bây giờ?
Khi Cung Bắc Thần tắm xong, Nam Nguyệt giúp anh sấy tóc, sau đó hai người lên giường.
“Anh có muốn tháo kính ra không?” Nam Nguyệt cẩn thận đưa tay ra.
Cung Bắc Thần vô thức dùng tay chặn lại.
“Không cần.”
“Như vậy sẽ không thoải mái?”
“Tôi sợ sẽ làm em sợ.”
Nam Nguyệt rút tay lại.
Cô nhớ rằng lúc còn nhỏ, trong làng cũng có một người mù. Mắt của ông ấy rất đáng sợ chỉ toàn là lòng trắng, một con mắt lồi ra nửa mở với chỉ một chút màu đen của đồng tử.
Vào thời điểm đó cô rất sợ ông ấy, nghĩ tới việc người đàn ông trước mắt cô cũng có đôi mắt như vậy, lòng cô cũng có chút lo lắng.
Cô không phải là thánh nhân, cũng biết sợ.
Nam Nguyệt đã tắt đèn, hai người nằm sát nhau trên giường, trong phòng tối đen Cung Bắc Thần mới tháo kính ra.
“À, ngày mai tôi không đi làm. Trong nhà có rất nhiều đồ cần mua nên mai anh có muốn đi dạo phố với tôi không?”
“Được.” Cung Bắc Thần gần như đã đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Sau đó Nam Nguyệt không tìm được chủ đề nào để nói tiếp.
Cô cảm thấy như tim cô sắp nhảy ra ngoài.
Có nên chủ động hơn một chút không?
Có nên giúp anh ấy cởϊ áσ không, có nên hôn anh ấy trước không?