Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đỉnh Lưu Alpha

Chương 38: Sửa đổi kịch bản

Nghe đến đây, Nhan Hồng Vận vui mừng: “Thật vậy sao? Vậy tôi sẽ đi liên lạc ngay.”

Kết quả chưa đầy hai tiếng, một đoàn người đã rầm rộ đến phim trường.

Hai vệ sĩ, bốn trợ lý đi theo sau, còn có quản lý đi cùng Vũ Vinh.

Úc Thời Thanh đang khởi động, từ xa đã thấy cậu ta liên tục xin lỗi Nhan Hồng Vận.

“Người đó là ai vậy?”

Nghe thấy câu hỏi của anh, Giang Ngu quay lại nhìn: “Anh không biết Vũ Vinh sao?”

“Vũ Vinh?” Úc Thời Thanh nghĩ một lúc, vẫn không có ấn tượng: “Nổi tiếng lắm à?”

“Vũ Vinh là ca sĩ kiêm vũ công, khá nổi tiếng, có rất nhiều fan.”

Giang Ngu giải thích cho anh rồi không nhịn được mà hỏi: “Anh không biết Vũ Vinh, sao lại biết tôi?”

“Tôi đã nghe album của cậu.” Úc Thời Thanh dừng lại, uống một ngụm nước.

Giang Ngu cũng đi đến bên cạnh anh, cầm một cốc nước, giả vờ uống nhưng mãi vẫn không uống: “Thế anh thấy thế nào?”

Úc Thời Thanh nói: “Nghe khá hay.”

“Xem ra anh cũng biết thưởng thức.” Giang Ngu không kìm được mà cười, cuối cùng nâng cốc lên nhấp một ngụm, đúng lúc che đi nụ cười trên môi: “Lần sau ra album, tôi sẽ gửi cho anh một bản.”

Hai người đang trò chuyện thì Nhan Hồng Vận dẫn Vũ Vinh đến, đứng bên cạnh trường quay dặn dò vài câu Vũ Vinh mới miễn cưỡng để quản lý dẫn theo các trợ lý và vệ sĩ khác ra ngoài, chỉ để lại một người.

Sau đó, hai người họ đi về phía này.

“Thầy Giang thì không cần giới thiệu rồi, các cậu chung một công ty, chắc chắn rất quen thuộc.” Nhan Hồng Vận nói xong, nhìn về phía Úc Thời Thanh: “Thầy Úc, đây là Vũ Vinh.”

Vũ Vinh có ngoại hình đẹp, đôi lông mày và mắt hơi xếch lên mang chút vẻ kiêu ngạo. Lần đầu gặp Úc Thời Thanh, cậu ta không khỏi ngẩn người, nhìn thêm vài lần rồi lặng lẽ nhếch môi, dưới sự chỉ dẫn của Nhan Hồng Vận, đưa tay ra.

“Chào anh, tôi tên là Vũ Vinh.”

Úc Thời Thanh bắt tay với cậu ta: “Chào, tôi là Úc Thời Thanh.”

Nhan Hồng Vận nói: “Trước đó Vũ Vinh đã bị thương ở chân, không thể kịp thời vào đoàn phim, sau này có thể sẽ cần mọi người giúp đỡ thêm.”

Úc Thời Thanh nhìn xuống chân cậu ta: “Bị thương ở chân?”

Tư thế đi lại rất tự nhiên, không giống như đang bị thương.

“Đúng vậy, bận rộn chạy nhiều sự kiện.” Vũ Vinh nhún vai: “Không như anh, mỗi năm chỉ quay một bộ phim, đúng là nhàn rỗi.”

Đối với một người đã qua thời kỳ đỉnh cao như Úc Thời Thanh, nếu không phải Nhan Hồng Vận bảo cậu ta đến chào hỏi, cậu ta cũng không thèm quan tâm.

Cuối cùng Giang Ngu cũng lên tiếng: “Cậu nói gì?”

Vũ Vinh mới nhớ ra cậu cũng ở đây, lúng túng nói: “Anh Giang Ngu…”

Giang Ngu lạnh lùng: “Nếu cậu bận rộn thì tốt, tôi cũng định thảo luận với đạo diễn về việc sửa đổi kịch bản.”

Vũ Vinh có cảm giác không lành: “Sửa đổi kịch bản?”

Nhan Hồng Vận cũng bối rối.

Anh ấy nhìn về phía Úc Thời Thanh.

Úc Thời Thanh giúp anh ấy hỏi: “Cậu định sửa như thế nào?”

Giang Ngu nói: “Về nhân vật Kế Minh, tôi nghĩ có thể tiếp tục phát triển nhân vật này.”

Úc Thời Thanh nhìn Giang Ngu một cái.

Kế Minh là nhân vật của anh.

“Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy nhưng nếu thêm vào thì không đủ thời gian.” Nhan Hồng Vận nói.

Giang Ngu trả lời: “Nếu không đủ thời gian thì cắt bớt một phần vai diễn của Vũ Vinh.”

Vũ Vinh tức giận, bật thốt lên: “Tại sao?”

Giang Ngu hơi híp mắt lại, nụ cười đầy sức ép: “Cậu quá bận rộn, nếu không có thời gian, biên kịch có thể giúp cậu giảm bớt phần này.”

Giang Ngu là nhà đầu tư hàng đầu, với ý kiến của cậu Nhan Hồng Vận bày tỏ "không thể không nghe”, lúc này anh ấy lấy điện thoại ra rồi xoay người liên lạc với biên kịch.

"Khoan đã, đạo diễn Nhan!” Vũ Vinh kinh ngạc nhìn bóng lưng xa dần của Nhan Hồng Vận, sau đó cậu ta nhìn Giang Ngu rồi vội la lên: "Anh không thể làm vậy được!”

Động tác uống nước của Giang Ngu khựng lại.

Cậu hỏi lại: "Vì sao không thể?”

"Bởi vì…”