Phu Nhân Cùng Tiểu Thiếp Của Lão Gia Chạy

Chương 1.2

Sáng sớm hôm sau, Vưu Ngọc Cơ tỉnh dậy rất sớm. Biết rằng Trần An Chi say rượu còn chưa tỉnh, nàng đích thân đi tìm. Vừa bước vào cửa, nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thấy nha hoàn đang đút canh giải rượu vào miệng Trần An Chi.

Vưu Ngọc Cơ liền đi ra ngoài.

“Thế này phải làm sao? Nếu chậm trễ, sẽ lỡ giờ đến thỉnh an.” Chẩm Nhứ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.

“Ta sẽ đi một mình.” Vưu Ngọc Cơ nói.

“Sao có thể như vậy!” Chẩm Nhứ mở to mắt. Ngày thứ hai sau đại hôn, làm sao tân nương có thể một mình đi kính trà cho cha mẹ chồng? Cô nương đang nói gì thế này!

Trải qua sự nhục nhã tối qua, Vưu Ngọc Cơ cảm thấy một mình đi kính trà cũng không sao. Hơn nữa, nàng không đi cùng Trần An Chi, lại thấy nhẹ nhõm.

Nàng vẫn chưa biết phải đối mặt với Trần An Chi như thế nào.

*

Trong sảnh đường mọi người đã tới đông đủ, chờ tân nương đến thỉnh an, cũng như đang chờ xem trò cười. Bà tử thông báo thế tử phi đã tới, mọi người trong sảnh dừng nói chuyện, nôn nóng nhìn ra cửa.

Cửa sảnh mở rộng, Vưu Ngọc Cơ mặc bộ áo đỏ từ xa thong thả bước tới. Ánh ban mai dịu dàng xuyên qua cành cây kẽ lá, tia sáng chuyển động chiếu vào người nàng, phân tán thành những ảnh phản chiếu, khiến dung mạo nàng trở nên không thực — da trắng như tuyết, nét mày như vẽ, eo thon, dáng vẻ yêu kiều, ngay cả bóng dáng cũng duyên dáng động lòng người.

Không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Trần Lăng Yên khẽ thì thầm: “Từ đầu đến chân đều toát ra dáng vẻ hồ ly tinh, chẳng trách ca ca không thích cô ta.”

Tấn Nam Vương Phi trừng mắt nhìn nữ nhi.

Trần Lăng Yên không dám nói thêm nữa, quay đầu đi đưa mắt ra hiệu với biểu tỷ Phương Thanh Di, lại thấy biểu tỷ đang ngây người nhìn Vưu Ngọc Cơ bước qua ngưỡng cửa.

Sáng sớm, Tấn Nam Vương đã vào cung, điều này Vưu Ngọc Cơ đã biết trước. Nàng thong dong bước vào sảnh, nhận lấy trà từ tay bà tử, đoan trang quỳ xuống trước mặt Tấn Nam Vương Phi.

“Mẫu thân uống trà.” Vưu Ngọc Cơ dâng trà.

Nàng gọi người phụ nữ lần đầu gặp mặt là mẫu thân, trong lòng nghĩ đến mẫu thân mình, không biết bây giờ bà đang tỉnh hay hôn mê, nỗi nhớ và lo lắng dần dâng lên trong lòng.

Tấn Nam Vương Phi nhận trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, theo quy củ đưa phong bao đỏ.

“Hôm qua là An Chi không hiểu chuyện. Bình thường nó không như vậy, chỉ vì uống nhiều rượu mà hồ đồ. Hai con được Hoàng Thượng tứ hôn, trở thành phu thê đồng hành suốt đời, cần phải bao dung và thông cảm cho nhau, con đừng so đo với nó.”

Vưu Ngọc Cơ cúi đầu, chỉ có thể đáp một tiếng vâng.

Lúc này Tấn Nam Vương Phi mới cho nàng đứng lên.

Lão ma ma đứng cạnh Tấn Nam Vương Phi giới thiệu mọi người với Vưu Ngọc Cơ. Trên Trần An Chi còn có một người huynh trưởng là con của thϊếp thất- Trần Thuận Chi, thê tử là Lâm Thị mới cưới đầu năm. Lâm thị cười dịu dàng, nói chuyện với Vưu Ngọc Cơ cũng coi như hòa nhã.

Dưới Trần An Chi còn có một muội muội chưa xuất giá- Trần Lăng Yên. Chỉ gặp thoáng qua, Vưu Ngọc Cơ đã biết tiểu cô không thích mình.

Sau đó, Vưu Ngọc Cơ còn gặp Phương Thị, thân muội muội của Tấn Nam Vương Phi, và Phương Thanh Di- nữ nhi của bà ta, đang tạm ở trong phủ.

Vưu Ngọc Cơ mặc cho ánh mắt của mọi người trong sảnh đánh giá, vẫn luôn giữ phong thái nhã nhặn, không có chút sơ suất nào.

Sau một lúc trò chuyện, Tấn Nam Vương Phi thu lại ánh mắt đặt trên người Vưu Ngọc Cơ, bà ấy khẽ day mắt, có chút mệt mỏi nói: “Sáng nay ta bị nhiễm lạnh, phải về nằm một chút, mọi người giải tán đi.”

Mọi người chưa kịp động, bà ấy đã đứng dậy, vịn tay bà tử từ cửa hông đi vào phòng trong. Vào phòng, nét mặt bà ấy lạnh thêm ba phần, tức giận nói: “Đi tra rõ, hôm qua là ai chuốc Thế Tử uống say!”

Vưu Ngọc Cơ vừa bước ra khỏi cổng viện, đã bị Trần Lăng Yên gọi lại.

Vưu Ngọc Cơ dừng bước nghiêng người đứng chờ Trần Lăng Yên và Phương Thanh Di đến gần. Trần Lăng Yên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Vưu Ngọc Cơ, nghiêm túc nói: “ Nước Tư có hai mỹ nhân nổi danh mười hai nước, được gọi là Song Tuyệt của nước Tư . Một là Công Chúa Khuyết của nước Tư, người còn lại là nhị tẩu đây. Hôm nay ta được gặp mới biết lời đồn là thật!”

Trần Lăng Yên nói khá to, khiến phu thê Trần Thuận Chi ngoái đầu nhìn lại, ngay cả đám người hầu cũng nhìn về bên này.

“Lời đồn cũng không đáng tin. Lăng Yên và biểu muội đều sinh ra đã vô cùng xinh đẹp.” Vưu Ngọc Cơ nhẹ nhàng đáp.

Trần Lăng Yên chớp mắt, nói: “Nhị tẩu thật khiêm tốn. Năm đó trong trận Lăng Dương, chủ soái nước Diêu đã sẵn sàng đổi một thành để lấy tẩu cơ mà!”

Vưu Ngọc Cơ cụp mắt, không nói tiếp. Đúng là có chuyện này, nhưng sau đó phụ thân đã chém đầu tên chủ soái kia.

Thấy Vưu Ngọc Cơ không để ý đến mình, Trần Lăng Yên lại cười hì hì lại gần, hỏi: “Nhị tẩu, muội nghe nói các cô gái ở nước Tư của tẩu sống trên thảo nguyên điệu bộ rất là phóng túng. Thậm chí đi chân trần để lộ eo, nam nữ cùng nhau nhảy múa hát ca. Có phải vậy không?”

Vưu Ngọc Cơ nhìn về phía cô ta.

Trần Lăng Yên cười thật ngọt ngào xinh đẹp, cô ta rất nghiêm túc nói: “Nhị tẩu vào kinh chưa lâu, sau này cần phải thay đổi thói quen mới được. Nếu tẩu vẫn giữ điệu bộ giống ở thảo nguyên, e rằng sẽ phải sống những ngày phòng không gối chiếc thật dài đấy. Từ trước đến giờ, nhị ca không thích người phong thái lẳиɠ ɭơ quyến rũ mà thích……”

Trần Lăng Yên vô thức nhìn thoáng qua biểu tỷ, nhận ra không thích hợp, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mới nói tiếp : “cô nương đoan trang thanh nhã.”

Trong nháy mắt, Vưu Ngọc Cơ hiểu ra.

Nàng từ từ nhếch môi nở nụ cười xinh đẹp, quyến rũ lấn át quần phương. Nàng liếc nhìn biểu cô nương đoan trang thanh nhã, ánh mắt trở lại trên người Trần Lăng Yên mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng thế. Chúng ta không chỉ có đi chân trần để lộ eo, nam nữ cùng múa, khoả thân cũng có. Ngày nào đó mời hai người cùng vui.”

Nói xong, Vưu Ngọc Cơ xoay người cùng Chẩm Nhứ rời đi.

Trần Lăng Yên nhìn bóng lưng Vưu Ngọc Cơ dần khuất khỏi tầm mắt, ngây người một lúc mới có phản ứng, nàng ta cố ý nói bậy lấy lệ với mình! Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng thướt tha mảnh mai của Vưu Ngọc Cơ, tức giận đến phồng má. Cô ta tức giận nắm lấy tay áo Phương Thanh Di, nhỏ giọng nói: “ Chỉ là hạng đê tiện của nước quy phục, ả không xứng!”

Phương Thanh Di cũng nhìn bóng lưng Vưu Ngọc Cơ đi xa, nhẹ nhàng cắn môi, sắc mặt cũng không được tốt.

Tuy rằng Trần An Chi thích kiểu nữ tử thanh nhã, mặc đồ trắng, hiền lành, giỏi âm luật, nhưng đối mặt với sắc đẹp rạng ngời của Vưu Ngọc Cơ, huynh ấy sẽ không động lòng sao?

Cô ta cảm thấy có nguy cơ.

Buổi trưa, Trần An Chi mới tỉnh say rượu, mở mắt ra.