Cô liếc mắt nhìn bảng giao diện, ôi không, mất một nửa máu.
[Giá trị sinh mệnh: 5/10]
(Trạng thái xấu: Căng cơ nhẹ.)
Cơ thể đã bị tổn thương bởi sức mạnh không thể chịu đựng, điểm giá trị sinh mệnh giảm, nếu như cô không nghỉ ngơi kịp thời thì có thể khiến tình trạng nghiêm trọng hơn.
(Trạng thái xấu: Khát nhẹ.)
[(Thân thể của bạn không hề thoải mái, cần bổ sung nước kịp thời.)]
Máu thấp chính là điều không tốt, một vết thương nhẹ có thể nguy hiểm. Quái vật xương cá đã chết, nhưng cũng suýt chút nữa đưa cô đi theo rồi.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, bản đồ khởi đầu có quái vật xương cá thì những nơi lân cận không có cá.
Quái vật xương cá đã được xử lý, trong thời gian ngắn cô sẽ không gặp nguy hiểm nữa, thu thập tài nguyên không tốn nhiều sức, máu có thể từ từ hồi phục.
Nhìn thấy một đống lộn xộn trôi đến bên bè gỗ, Tống Chung đưa tay vớt lên.
“Đến đây nào!”
[Nửa tấm ván gỗ]
[Miếng vải rách]
[Sợi dây thừng đã bị cắt đứt.]
Tống Chung nhìn vật tư mà mình vừa mới vớt lên được, cô rơi vào trầm tư: “...”
Quái vật xương cá, trách mày cũng thật đáng chết mà!
Bỏ đi, vật tư được vớt từ miệng cá, cho dù nhiều hay ít thì cũng là do tìm kiếm, không thể yêu cầu quá cao.
Miếng vải rách bằng bàn tay, giống như mảnh quần áo cotton, không thấy màu sắc, có chút mùi hôi hôi.
Tống Chung vắt nước ra, để lên đầu, dùng nó làm miếng vải che nắng, hơi nước bay lên, da đầu được nắng làm nóng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Một nửa tấm ván gỗ có cạnh sắc, Tống Chung chọn một góc tương đối dày, dùng dây thừng đứt buộc lại, gắn vào bè gỗ để không bị trôi xa.
Không có balo chứa đồ, trước hết chỉ có thể tạm thời làm vậy.
Bè gỗ nhỏ giờ có thêm một “nền” tiếp giáp, Tống Chung cuối cùng cũng có chỗ để xếp thanh Đường Đao và hòm gỗ. Một cái để trên bè, một cái để trên tấm ván, bè gỗ đã có thể nổi lên được một chút.
Xương của quái vật xương cá cứng như sắt đã vỡ thành từng mảnh, thanh Đường Đao cũng không khá hơn là bao.
Đao dài nửa mét đã mất một đoạn, phần trước không biết va phải đâu đã bị sứt mẻ, méo mó, chỉ có thể dùng phần còn lại như một con dao ngắn.
May mà cô không dùng móc câu gỗ để đánh quái vật, không thì hiện giờ Tống Chung chỉ nhìn thấy mảnh gỗ vụn thôi.
Rương kho báu ẩn giấu vẫn chưa được mở xong, Tống Chung quơ quơ, nghe tiếng nước nặng nè vang ra từ bên trong.
Khi nhìn kỹ, lưỡi dao vừa vặn bịt kín mép rương đã vỡ.
Tống Chung đưa lưỡi dao vào khe hở, cạy mở nắp rương.
Bên trong rương đọng nước, có một lớp rác rưởi cùng những món đồ đã bị hư, phải dọn sạch mới thấy một miếng gỗ đỏ bên dưới.
[Chúc mừng, bạn đã nhận được giá để dao gỗ!]
Quá hời!
Đồ trong rương kho báu ẩn giấu vẫn như mọi khi, toàn là rác. Cô đành xem như có thêm một miếng gỗ.
Tống Chung ném lưỡi dao và giá để dao trở lại trong rương, để nó ở bên cạnh, rồi cô cầm móc câu gỗ đứng dậy.
Thùng gỗ to tròn đang trôi chậm lại, tài nguyên mới đã đến trong tầm với của móc.
Tống Chung tranh thủ trước khi thùng đến, liên tục vứt lưỡi câu đi.
Không có quái vật xương cá cản trở, móc câu gỗ nhẹ nhàng kéo về một tấm ván gỗ.
Ném lần thứ hai bị gió biển đẩy lệch, móc câu gỗ chỉ kéo được cạnh ván, tốc độ kéo về không thể kiểm soát tốt, trên đường đi tấm ván gõ càng bị trôi lệch hướng, cuối cùng tuột ra, Tống Chung phải chỉnh lại một chút.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin