Bắt Đầu Với Một Chiếc Bè Gỗ [Sinh Tồn]

Chương 10

[666! Lão đại là cao thủ giấu mình sao? Người ngu thì đến chỗ nào cũng ngu, mẹ tổ quốc ơi cứu tôi với QAQ]

[Ai cũng biết họ Tống là họ của nước ta, oppa Tống Chung hãy cứu chúng tôi trước nhé!]

[Gϊếŧ quái đầu tiên thường có thưởng, thật hâm mộ quá đi mà!]

[@ Tống Chung @ Tống Chung @ Tống Chung tiểu ca ca? Tiểu tỷ tỷ? Chắc ngài đó nhiều vật tư lắm, cầu xin ngài cho tôi một chút nước với!]

Người người đều hâm mộ, cầu xin cứu giúp, cầu xin vật tư...

Diễn đàn thế giới sôi sục lên vì cái tên duy nhất xuất hiện trong thông báo, với ý đồ là hấp thụ chút tia hy vọng.

Tống Chung ở trung tâm đề tài, căn bản không có thời gian xem đến diễn đàn.

Quái vật xương cá cuối cùng vẫy vùng không mạnh, nhưng bè gỗ quá nhỏ, khi sóng nổi lên khó có thể giữ thăng bằng, chiếc bè lắc lư như máy giặt.

Tống Chung một tay ôm lấy rương gỗ, tay còn lại cầm trường đao, cả tay và chân cùng lúc bám chặt lấy bè gỗ, ôm chặt vào bè gỗ để giữ cho mình không bị sóng thổi bay đi mất.

May mắn là trước khi gϊếŧ cá, cô đã cột sợi dây vào cột với cổ tay của mình, tài sản cũng có hạn, mất cái nào cô cũng đều cảm thấy đau lòng.

Chờ đến khu sóng dần nhỏ lại, Tống Chung mới nâng mu bàn tay của mình lên, lau sạch nước trên mặt, tầm nhìn khi đó mới trở nên rõ ràng hơn.

Thông báo gϊếŧ quái đã biến mất, một thông báo nhắc nhở của hệ thống lại hiện lên trước mắt.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành lần gϊếŧ đầu tiên, phần thưởng thăng cấp gϊếŧ chết quái vật!]

“Thực ra tôi cũng là người khiêm tốn... nhưng hệ thống lại không cho cơ hội.”

Tống Chung thở dài, cô chống đỡ lên bè gõ bò dậy, vuốt tóc ướt xẹp xuống phía sau, để lộ vầng trán sáng bóng.

Nước biển tràn vào áo được đổ ra ngoài, nhưng ngực cảm thấy hơi khó chịu, Tống Chung cúi đầu nhìn xuống thì thấy một cọng rong biển rơi ra từ cúc áo.

Tống Chung ùng ục nuốt một ngụm nước bọt.

Thật tốt, thức ăn rau củ dâng đến tận tay!

Khi nằm xuống thì không sao, nhưng khi cử động, bè gỗ sẽ bị chìm xuống, nửa chân dưới của cô đều chìm trong nước.

Hơn nữa thanh Đường Đao cùng với rương kho báu cũng với mới được vớt lên, cho nên trọng lượng bè gỗ bị quá tải, cần phải nhanh chóng xây dựng thêm mới được.

Tống Chung nhìn xung quanh bốn phía, bè gỗ không bị đẩy ra xa, xác của quái vật xương cá nằm lật bụng ở cách đó vài mét, trôi lênh thênh như một ngọn núi nhỏ.

Máu và dịch trong suốt từ khe hở của đầu cá chảy ra, nhuộm đỏ vùng biển xung quanh, bè gõ cũng mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.

Quái vật xương cá đã chết, một phần tài nguyên đầu tiên trôi đến vẫn chưa bị cắn nát, vẫn còn một ít, được sóng cuốn lại gần.

Ngay lúc quái vật xương cá chết, cách đó không xa liền xuất hiện một đống vật tư mới, phần thưởng cho việc cô gϊếŧ quái vật tới rồi.

Tống Chung liền mắt nhìn vào không gian một cái thì nhìn thấy một cái thùng gỗ to tròn.

Mặc dù phần lớn thùng chìm dưới nước, không thấy rõ chất lượng, nhưng nhìn vào đã cảm thấy nặng nề.

Phần thưởng cho việc gϊếŧ quái đã nâng cấp, đồ vật kém cỏi cũng không đến mức quá tệ. Đồ nhiều thì vẫn tốt hơn ít.

Nhìn cái đầu của quái vật xương cá từ núi cao biến thành bồn địa, rồi lại nhìn cái thùng nặng chìm dưới nước, cảm giác hạnh phúc đột nhiên dâng trào. Thậm chí Tống Chung còn cảm thấy quái vật xương cá cũng không còn xấu nữa.

“Quả nhiên, quái chết đúng là quái vật mà.”

Vật tư vẫn còn một đoạn cách đó không xa, không có quái vật xương cá đến cướp đoạt vật tư, cho nên cô cũng không cần phải gấp gáp vớt lên. Tống Chung xắn ống tay áo lên, kiểm tra lại tình trạng của chính mình.

Còn tốt, ngoại trừ lòng bàn tay có hơi xanh, cánh tay nhức mỏi thì không có vấn đề gì lớn.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin