Cả đám đều ngây ngốc tại chỗ, bao gồm Diệp Kỳ Thụy và Hứa Quan.
“.....” Không phải, lượng thông tin này không khỏi quá lớn rồi, bọn họ giống như là không cẩn thận biết được chuyện không nên biết vậy?
Mà đồng tử của Tống Dư Tuyết đầu tiên là run rẩy kịch liệt, sau đó cả khuôn mặt đều đen lại.
“Cô nói gì vậy?”
Bạn bè phản ứng lại, lập tức mắng Khương Chi: “Cô nói linh tinh cái gì vậy! Chuyện như thế này mà cô có thể nói lung tung sao?! Ai mà không biết Kỷ thiếu gia luôn toàn tâm toàn ý, khăng khăng một mực với Tiểu Tuyết chứ? Không phải dăm ba câu của cô là có thể phá hoại đâu!”
“Đúng vậy... Khương Chi, cô cố ý phỉ báng chồng chưa cưới của tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, không phải là muốn tôi mất hết mặt mũi sao?” Tống Dư Tuyết cắn răng nói, “Tôi sẽ không để cho cô thực hiện được đâu!”
Khí thế mạnh mẽ, chỉ là tay nắm đấm lại không ngừng run rẩy.
Trái tim của cô ta đã không thể bình tĩnh lại nữa rồi.
“Vậy sao?” Khương Chi thản nhiên nói: “Phòng số 1327 của khách sạn Duy Lợi, tin hay không thì tùy cô.”
Bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
“Khương Chi, cô đừng có đi!” Những người khác muốn đuổi theo, nhưng ngại ánh mắt hung dữ đang trừng bọn họ của Diệp Tam thiếu, lại không dám đuổi theo.
“Khương tiểu thư, những gì cô vừa nói không phải là sự thật đó chứ?” Sau khi rời khỏi quán bar, Hứa Quan không nhịn được mà hỏi.
“Đương nhiên là sự thật rồi.” Khương Chi liếc anh ta một cái, không mặn không nhạt mà trả lời.
“Tôi có cần phải lừa cô ta không?”
Diệp Kỳ Thụy hừ hừ nói: “Khương đại sư, theo tôi thấy thì cô không cần giúp cô ta đâu, cứ để cho cô ta không hay biết gì cả!”
Khương Chi: “Vừa rồi cô ta nhằm vào tôi như vậy, tôi thuận tiện khiến cho cô ta xấu mặt trước mặt bạn bè mà thôi, coi như là sòng phẳng.”
Diệp Kỳ Thụy ưỡn mặt khen cô: “Vẫn là Khương đại sư tài đức!”
Hứa Quan suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: “Tôi vẫn quyết định nghe theo cô Khương, rút vốn.”
Trải qua chuyện vừa rồi, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy lời nói của Khương Chi rất đáng tin cậy.
Muốn tin cô một lần thử xem.
“Gần đây có cửa hàng thú cưng không?” Khương Chi đột nhiên hỏi, Diệp Kỳ Thụy vội vàng nói cho cô biết vị trí.
“Khương đại sư, cô tìm cửa hàng thú cưng làm gì vậy?”
Khương Chi: “Mua đồ ăn hộp cho mèo.”
“Cái gì, cái gì? Khương đại sư nuôi mèo sao? Mèo gì vậy?”
“Một con mèo hoang nhỏ lang thang.”
……
“Tiểu Tuyết, cậu đi làm gì!” Thấy Tống Dư Tuyết mang sát khí đi ra ngoài, đám bạn đều kinh ngạc.
Chỉ nghe thấy cô ta gằn từng chữ một: “Đi, bắt, gian!”
Giọng nói và biểu cảm đều đã lạnh tới cực điểm.
“Không phải chứ Tiểu Tuyết, cậu tin lời của Khương Chi kia nói sao!” Đám bạn không hiểu gì mà đuổi theo cô ta, “Cậu bình tĩnh một chút!”
“Có một chuyện, tôi chưa từng nói với mọi người.” Sau khi lên xe, Tống Dư Tuyết lạnh mặt nói: “Thực ra gần đây, tôi đã bắt đầu nghi ngờ Kỷ Mẫn gạt tôi làm loạn ở bên ngoài.”
“Sao chứ? Nhưng hai người là thanh mai trúc mã đã có tình cảm nhiều năm như vậy, cũng đã đính hôn lâu như vậy rồi.... Sao Kỷ Mẫn có thể làm như vậy chứ?”
Mọi người không dám tin.
Bởi vì trong mắt mọi người, Tống Dư Tuyết và Kỷ Mẫn là một đôi do trời tác hợp!
Nhớ tới lời Khương Chi vừa nói, bọn họ càng khϊếp sợ hơn: “Chẳng lẽ... anh ta thật sự đã sinh một đứa bé ở sau lưng cậu rồi sao?”
Tống Dư Tuyết âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Rốt cuộc có phải hay không... đi rồi sẽ biết.”
Trong lúc nhất thời, những người khác trong xe cũng không dám mở miệng nói nữa, không khí cực kỳ cứng ngắc.
Hơn mười phút sau, tài xế dừng xe ở dưới tòa nhà khách sạn. Cửa xe mở ra, Tống Dư Tuyết đi thẳng đến quầy lễ tân, cầm thẻ phòng dự phòng xông lên tầng mười ba.
Một đám người đuổi theo sau lưng cô ta.
“Tiểu Tuyết, chờ bọn tớ một chút!”
“Đinh linh—“ Khóa cửa phòng bị mở ra, Tống Dư Tuyết đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn người bên trong.
Một lúc lâu sau, sắc mặt mới vặn vẹo mở miệng: “Kỷ Mẫn - - tên đàn ông chết tiệt nhà anh!”
Sắc mặt của Kỷ đại công tử không kiên nhẫn mà đứng dậy từ trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ: “Sao em lại đến đây?”
Phía dưới chăn chậm rãi lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, cùng một đôi vai bóng loáng, trên mặt người phụ nữ có vẻ ngoài ý muốn, chột dạ, còn có một chút ít không biết làm thế nào.
“A Mẫn...”
Người phụ vừa làm nũng, Tống Dư Tuyết liền cắn răng mắng: “Đôi cẩu nam nữ đáng chết! Hai người hãy xuống địa ngục cho tôi!!”
“Cô la lối om sòm ở đây làm gì?” Sắc mặt Kỷ Mẫn không hề lo lắng mà đi tới, “Nếu như đã bị cô phát hiện rồi, vậy tôi cũng không có gì để nói nữa, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi đã không còn tình cảm với cô từ lâu rồi.”
Cô ta cười lạnh một tiếng: “Vậy sao anh không nói sớm? Cứ phải vụиɠ ŧяộʍ với người phụ nữ khác ở sau lưng tôi? Thậm chí ngay cả đứa bé cũng có rồi?!”
Kỷ Mẫn nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Sao cô biết?”
Người phụ nữ trong chăn cũng khẩn trương mà ôm lấy bụng mình, giống như sợ Tống Dư Tuyết sẽ xông tới làm tổn thương cô ta vậy.
“Bảo bối, đừng sợ, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương em, còn có con của chúng ta.” Kỷ Mẫn quay đầu lại dịu dàng nói.
Tống Dư Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ Mẫn - - Anh thật sự khiến tôi ghê tởm đến cực điểm!”
Cuối cùng đám bạn đi theo đã đuổi đến, thấy thế cũng lập tức đứng mắng chửi ở bên cạnh.
“Hay ghê Kỷ đại công tử, anh lại thật sự nɠɵạı ŧìиɧ sao?? Không nghĩ tới anh là loại người này, đúng là không biết xấu hổ!”
“Tiểu tam không biết xấu hổ, còn trốn ở đó giả bộ đáng thương đúng không? Xem bà đây xé rách mặt của cô!”
Nhưng Tống Dư Tuyết lại ngăn cản bạn thân muốn động thủ, lập tức, sắc mặt không chút thay đổi mà xoay người rời đi.
“Tiểu Tuyết! Sao cậu lại đi thế!” Mọi người vội vàng đuổi theo, sợ cô ta sẽ nghĩ không thông.
“Đúng vậy, Tiểu Tuyết, sao vừa rồi cậu không để tớ xé nát mặt tiểu tam kia!”
Lại nghe thấy cô ta trầm giọng nói: “Tiểu tam tất nhiên có sai, nhưng chẳng lẽ người sai nhiều nhất không phải là Kỷ Mẫn sao? Bây giờ nghĩ lại, e rằng chuyện như vậy cũng không chỉ là lần đầu tiên, chỉ là tôi không biết mà thôi.”
“Nếu hôm nay không phải Khương Chi nói cho tôi biết những chuyện này... Có lẽ cuối năm bọn tôi sẽ kết hôn. Sau đó anh ta vừa làm chồng tôi, vừa tiếp tục nuôi tiểu tam tiểu tứ ở bên ngoài, còn có cả con riêng.”
Nói tới đây, cô ta không nhịn được mà rùng mình một cái: “Nghĩ lại khiến tôi buồn nôn.”
Bạn bè và bạn thân vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
“Đương nhiên là giải trừ hôn ước với anh ta.” Tống Dư Tuyết nói như đinh đóng cột: “Còn có... tôi muốn cho tất cả mọi người biết anh ta đã làm những chuyện xấu này, để cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của anh ta!”
“Nhưng lỡ như anh ta trả đũa thì sao?” Mọi người không khỏi lo lắng, cô ta có chứng cớ sao?
Không nghĩ tới, lại thấy cô ta lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi.
“Vừa rồi... Tôi đã ghi lại rồi.”
Cô ta chỉ là nhìn như tức đến choáng váng đầu, nhưng thực tế vẫn rất tỉnh táo, ít nhất là nhớ chuyện ghi âm.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng lộ ra nụ cười: “Tiểu Tuyết, cậu giỏi quá đi!”
“Đúng vậy, rất thông minh!”
Lại thấy Tống Dư Tuyết mím môi nói: “Bây giờ xem ra... lời Khương Chi nói đều là đúng, cô ấy không nói lung tung.”
Lúc này mọi người mới phản ứng lại: “Đúng vậy! Nhưng làm sao Khương Chi biết được những chuyện này? Thần kỳ ghê!”
“Tôi nghe nói cô ấy biết đoán mệnh, không chừng là thật đó!”
“Cái gì? Vậy thì cô ta cũng lợi hại quá rồi!”