Tuy nhiên, Hạ Thời Hi hiểu thiết lập nhân vật phản diện, biết người này là một tảng băng từ đầu đến chân, nói năng lạnh lùng cứng rắn cũng là bình thường, mỉm cười xác nhận: "Là sáu vạn ba nghìn tám trăm, đưa rồi thì chúng ta coi như xong, anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không làm phiền anh nữa~"
m cuối vui vẻ, rơi vào tai Hạ Hàn Sóc lại là sự chế nhạo trần trụi.
Hạ Hàn Sóc không nhịn được nữa, trực tiếp cúp điện thoại: "Chuyển cho cậu ta sáu vạn ba... chuyển bảy vạn!"
Trong hai mươi sáu năm qua, Hạ Hàn Sóc chưa từng nghĩ mình sẽ bị người ta mỉa mai, bị phớt lờ hoàn toàn, cuối cùng thậm chí còn bị đánh giá chỉ đáng giá sáu vạn...
Hạ Hàn Sóc càng nghĩ càng tức, lòng tự trọng của đàn ông không chỉ bị tổn thương, mà còn bị một minh tinh nhỏ nhoi giẫm đạp xuống bùn, gân xanh trên trán anh nổi lên, thái dương cũng giật giật tới mức đau nhói.
Lý Trí nhìn ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người ta của Hạ Hàn Sóc.
Lý Trí thầm hít vào một hơi, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhận lấy điện thoại, nhanh chóng thao tác một hồi rồi cố gắng phá vỡ bầu không khí đáng sợ hiện tại: "Tổng giám đốc Hạ, đã chuyển tiền rồi, cần tôi xác minh lại giá quần áo không?"
Hạ Hàn Sóc: ?
Ánh mắt nhìn xuống, lướt qua lịch sử trò chuyện.
Hạ Hàn Sóc: "..."
Hạ Hàn Sóc hít sâu một hơi, một lát sau lạnh lùng ra lệnh: "Chặn cậu ta đi."
Vẻ mặt và giọng điệu giống hệt như tối hôm trước khi ngâm nước đá, Lý Trí không khỏi nhớ lại cảnh tượng mình vô tình bắt gặp khi đưa thuốc ——
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho "chỗ đó": "Không được cứng."
Lúc đó anh ta còn cảm thán người mạnh mẽ thật đáng sợ, không cần dùng tay cũng có thể tự chủ được, nhưng bây giờ đầu Lý Trí toàn là: ngủ rồi ngủ rồi ngủ rồi ngủ rồi ngủ rồi...
Còn Hạ Thời Hi bên kia cũng đang giải thích chuyện này với Vương Tuấn.
"Không có lừa anh thật mà, nói là ngủ... cũng không hẳn, dù sao cũng xảy ra chút chuyện, bồi thường quần áo xong là coi như hết chuyện, chắc chắn anh ta sẽ không đến tìm tôi nữa đâu."
Nói đến chuyện này, Hạ Thời Hi không khỏi nhớ lại hiện trường vụ án, vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu, một lần "chết" một lần "ỉu xìu", trải nghiệm như vậy, dù là ai, chỉ cần không bị điên thì sẽ không tìm cậu để lặp lại vết xe đổ.
Giấu nhẹm đi nguyên nhân thực sự của đêm say rượu loạn tình, Hạ Thời Hi chỉ đơn giản kể lại bề nổi, chẳng qua là cậu uống phải rượu bị bỏ thuốc rồi lạc vào phòng của ông chủ lớn.
Sau một đoạn thời gian ngắn ngủi không thể diễn tả được, ông chủ lớn khôi phục lý trí liền phủi tay bỏ đi.
Cho dù có coi là “cố tình leo lên giường” thì cũng là một màn leo giường thất bại thảm hại, Hạ Hàn Sóc chịu bồi thường quần áo, không trả thù cậu đã là may mắn lắm rồi.
Hạ Thời Hi sợ Vương Tuấn, người quản lý có xu hướng thấy tiền sáng mắt, sẽ nghĩ lung tung, nên đã nói rõ mọi chuyện trước. Tóm lại là cậu và Hạ Hàn Sóc thậm chí còn không được tính là bạn tình, rốt cuộc ai lại đi “quan hệ” kiểu im hơi lặng tiếng như vậy chứ?
Nói xong đại khái, Hạ Thời Hi thấy ánh mắt đối phương vẫn còn ngây dại: “Anh Tuấn, để em lái cho.”
Vương Tuấn đưa chìa khóa xe rồi mới nhớ ra, cậu nhóc này sau khi thi bằng lái thì chưa từng sờ đến xe: “Cậu được không đấy?”
Hạ Thời Hi cười hì hì va vai với anh ta: “Yên tâm đi.” Nếu không phải năng lượng ở tận thế tiêu hao quá nhanh, cậu suýt chút nữa đã trở thành “xa thần” ở núi Akina rồi.
Vương Tuấn quả thực bị tin tức làm choáng váng, đầu óc rối bời, một lúc lại nảy ra tám trăm suy nghĩ, ngược lại Hạ Thời Hi, người trong cuộc lại như không có chuyện gì xảy ra, cười hì hì, khóe mắt đuôi mày vẫn luôn toát ra vẻ vui mừng khó tả.
Vương Tuấn đầu óc rối bời không thích hợp lái xe, nhưng ngồi ghế phụ lại lo Hạ Thời Hi đưa mình lên bàn thờ, ngược lại càng nhanh chóng bình tĩnh lại.