Lữ phu nhân trợn mắt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạnh thống lĩnh ngồi cao trên lưng ngựa đen, lập tức sững người.
“Mạnh thống lĩnh, sao ngài lại đến đây?”
Mạnh gia, giờ là gia tộc đứng đầu trong ngũ tộc.
Lữ phu nhân không muốn đắc tội nhưng cũng không hiểu vì sao đối phương lại xen vào chuyện này.
“Mạnh thống lĩnh, sao ngài lại đến đây? Chẳng qua là ta và phu quân chỉ đang mua vui một chút, ngài cần gì phải…” Bà ta đột ngột im bặt.
Nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt Lữ phu nhân tái nhợt.
Chỉ thấy Mạnh thống lĩnh lùi lại nhường đường, một bóng người xuất hiện.
Uyển Lăng Tiêu.
Trên lưng hắn là cự kiếm Nhàn Tà, hoàng hôn in lên thân hình cao lớn của hắn một vệt đỏ như máu, kéo dài chiếc bóng của hắn trên nền gạch trắng xóa.
Bên cạnh hắn là một con sói Hoàng Tuyền, đôi mắt đỏ rực tỏa ra khí lạnh ghê rợn.
Ban đầu Lữ gia chủ chỉ nhắm mắt chờ xem kịch, lúc này ông ta mới mở mắt ra, sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội kéo phu nhân quỳ xuống, hô lớn: “Thiếu quân!”
Tiếng hô vang lên liên tiếp, mọi người đều quỳ xuống.
Dưới lá cờ trắng, Mộ Cẩn đứng đối diện Uyển Lăng Tiêu, nàng mím môi rồi cũng quỳ xuống.
Mạnh đô thống cũng quay đầu, định xin chỉ thị tiếp theo.
Nhưng thấy Uyển Lăng Tiêu chỉ đứng đó, thông thả vuốt đầu sói, không nói lời nào.
Mạnh đô thống: "..."
Vừa rồi, rõ ràng Uyển Lăng Tiêu đang nhìn trò hề này rồi đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu:
"Mạnh đô thống, ngươi cũng xuất thân từ ngũ tộc, ngươi nói xem, Lữ gia đối xử với Mộ Cẩn như thế này có hợp lý không?"
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ai cũng hiểu rõ ý nhắc nhở bên trong.
Mạnh đô thống lập tức nhảy ra ngăn cản.
Nhưng bây giờ......
Chỉ nghe thấy Uyển Lăng Tiêu cười khẩy một tiếng.
"Thiên Thẩm? Lữ gia chủ, Lữ phu nhân, ai cho các người lá gan dám dùng Thiên Thẩm với Mộ Cẩn?" Ánh mắt của hắn lạnh lùng rơi xuống đầu Lữ phu nhân, như thể đang nhìn một xác chết.
“Thiếu quân...” Giọng Lữ phu nhân nghẹn lại: “Ngài, sao ngài lại...”
Lửa giận của Uyển Lăng Tiêu, ít ai trong Hàn Thành có thể chịu đựng nổi.
Mồ hôi trượt dài.
... Không đúng, trước đây bà ta nghe nói, thiếu quân này không mấy quan tâm đến Mộ Tấn, sao giờ lại...
Mộ Cẩn ngẩng đầu.
Uyển Lăng Tiêu liếc nhìn nàng một cái rồi quay lại: “Dù sao, Mộ Cẩn cũng là người của ta, Định Hàn Điện đã điều tra xong, không đến lượt người ngoài chỉ đạo.”
“Ngươi làm vậy, ý là muốn nói... Lữ gia có thể đè bẹp Định Hàn Điện sao?”
Giọng của Uyển Lăng Tiêu lạnh lẽo, không khó nhận ra sát khí trong đó.
... Thôi xong rồi!
Mồ hôi lạnh của Lữ gia chủ tuôn ra như mưa, lập tức quỳ xuống: “Thiếu quân, ta và phu nhân không dám! Cũng không dám coi thường Định Hàn Điện! Chỉ là, chỉ là...” Ông ta nghiến răng: “Thiếu quân, bên cạnh người có kẻ gian, ta muốn giúp thiếu quân dọn dẹp... Dọn dẹp thôi!”
Lữ gia chủ quay đầu suy nghĩ.
Đúng rồi, chỉ cần ông ta mang bằng chứng mà Hoắc gia để lại hôm qua, đẩy hết lên đầu Mộ Cẩn....
Còn về thiếu quân, chắc chắn không vì một nữ nhân ngoại tộc mà động đến Lữ gia.
“Kẻ gian?” Uyển Lăng Tiêu lại cắt ngang ông ta, nhẹ nhàng nói: “Ầy, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, hôm nay ta đến, một là để tưởng niệm Hoắc gia, hai là, quả thực có chuyện về kẻ gian cần phải xử lý.”
“Lữ gia chủ, ngươi và phu nhân trước đây chịu trách nhiệm tại Thông Tấn Phủ, nhưng gần đây, một số thông tin mà Thông Tấn Phủ nhận được, dường như không giống với những gì thuộc hạ của Định Hàn Điện và Đồ Át Bộ đã thu thập...” Hắn nhẹ nhàng nói.